Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1252: Chương 1252: Chương 1253




Chưuong 1253:

Nhạc Cần Nghiên cười gật gù, “Đạo diễn Vương, đồi một địa phương mới, cũng thay đổi cả tâm trạng,tôi cảm thấy được thành phố Giang đã vượt qua thành phô A thủ đô của chúng ta, ở đây lăn lộn cũng có nhiều hứa hẹn đề phát triển hơn hẳn.”

Nhạc Cân Nghiên trả lời cho có lệ, ngón thanh thon dài, mảnh khảnh, hơi vuôt ve ly rượu, bộ móng tay màu tím đính pha lê sang trọng, bắt ngờ lại vô cùng xứng đôi với màu đỏ sánh của rượu một cách lạ lùng, theo từ chuyển động của Nhạc Cần Nghiên cũng hình thành một loại hấp dẫn không thể chối từ.

Đạo diễn Vương nhìn thấy, cả trái tim đều như đang đặt trên người Nhạc Cần Nghiên rồi.

Hơn nữa hăn còn đang say rượu ngà ngà, cả người đang ở trong trạng thái mê man, ánh mắt không kiêng nề gì mà nhìn chằm chằm lên người Nhạc Cần Nghiên.

Mộc Tử Hoành đang ngồi ở một góc khác nhìn thấy một màn này, cảm thấy vô cùng. chói mắt.

Tô Cảnh Minh cùng Âu Cảnh Nghiêu cũng đang ngôi ở vị trí đôi diện với Mộc Tử Hoành.

Ánh mắt anh càng lúc càng trầm xuống, sắc mặt lại dần trở nên lạnh lẽo hơn.

Âu Cảnh Nghiêu cùng Tô Cảnh Minh chỉ sợ Mộc Tử Hoành đột nhiên bùng nộ, dù sao cả quá trình, bọn họ vân đều xem rành mạch.

“Tử Hoành, có cần qua đó hỗ trợ chút không?”

Âu Cảnh Nghiêu hỏi.

Mộc Tử Hoành trầm giọng nói: “Chờ một chút đã!”

Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua anh, Lục Hạo Thành hiện tại đã có người bên cạnh, Mộc Tử Hoành giờ lại thiếu người ở bên.

Sau khi Mộc Tử Hoành có người ở bên cạnh rồi, sẽ lại đến phiên ai đây?

“Ail Tử Hoành, cậu nhanh qua đi, lòng của cậu vẫn đêu ở phía bên kia, tròng mặt cũng sắp xông ra phía đó đên nơi rồi đây.”

Giọng điệu Tô Cảnh Minh bình thản, không nhanh không chậm.

Mộc Tử Hoành trừng mắt liếc về phía tên bạn lắm mồm một cái, không nói g ï Lại đột nhiên nghe được giọng nói phân nộ của Nhạc Cân Nghiên, “Đạo diễn Vương, xin anh hãy tự trọng một chút.”

“Hạ ha… ” Tên đạo diên Vương kia hèn mọn. cười cười, “Nhạc tiêu thư, nói thật, hai nghệ sĩ cô dẫn theo đậy lại không được như cô, nêu cô đồng ý diễn, tôi nhất định sẽ giơ hai tay đồng ý.”

Hắn nói xong, còn bắt đầu không an phận, động chân động tay với Nhạc Cân Nghiên.

“Bốp…… Nhạc Gần Nghiên lập tức cho đổi phương một cái tát trời giáng,âm thanh cực kỳ vang dội.

“A…

” Mọi người vừa nhìn thấy động tác của Nhạc Cần Nghiên, tất cả đều hít một hơi thật sâu.

Một đám đều trợn mặt há hốc mồm nhìn về phía Nhạc Cần Nghiên.

“Chị Nghiên.”

Bành Ngụy sợ hãi gọi một tiếng, khẩn trương nhìn qua Nhạc Cần Nghiên.

Nhạc Cân Nghiên to gan lớn mật, khiên hôm nay cô ây được mở rộng tâm mắt.

Nhạc Cần Nghiên nhẹ nhàng liếc ánh mắt quyến rũ bằm sinh về phía người của mình, cho đối phương một cải nhìn trân an Trong mặt Âu Cảnh Nghiêu hiện lên một tia tán thưởng, hai người phụ nữ mà Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành coi trọng, đều là những người không dễ chọc vào chút nào.

‘Tô Cảnh Minh lại có chút sợ hãi sờ Sờ vào mặt mình, bởi vì bản thân anh chưa bao giò gặp được một người phụ nữ nào biệt đánh người cả.

Anh mặt Mộc Tử Hoành thì chỉ có đau lòng, thương xót nhìn sông lưng thăng của Nhạc Cần Nghiên, đáy mắt sâu thẳm mà lãnh liệt.

Tên đạo diễn Vương kia đã bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn tới như vậy chứ?

Hắn đã nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt âm trâm nhìn thăng vào Nhạc Cân Nghiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.