Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1328: Chương 1328: Chương 1329




Bà nội cùng ông nội vì chuyện của mẹ, một chút tươi cười trên mặt cũng không có.

Mẹ Cần Nghiên cùng bác thì thường xuyên than ngăn thở dài.

Ba anh em cô bé thì mỗi ngày đều thấy lo lắng, những lúc đi học, tỉnh thần vẫn luôn hoảng hót.

Anh cả hãng đêm trộm lau nước mắt, anh hai mội sớm mai thức dậy hai mắt đều hồng hồng, Kỳ Kỳ mỗi lần nhớ tới mẹ là lại rơi nước mắt.

Hiện tại đến ngay cả bà cố cũng xảy ra chuyện, không khí trong nhà càng trỏ nên nặng nê hơn.

“Bà cô à, bà nhật định phải sớm tỉnh lại một chút, anh cả của cháu đang dốc hết sức điều tra ra người đã làm hại bà bị thương, muộn nhất là đến buổi sáng ngày mai thì sẽ có tin tức.”

Lời nói của Lam Tử Kỳ làm cho Cố An An chắn động, cô ta cúi đầu nhìn vào mắt Lam Tử Kỳ chua ngoa hỏi: “Mày mới vừa nói cái gì?”

Lam Tử Kỳ vừa nghe giọng điệu này của đối phương, mày cũng cau lại, đôi mắt to tròn trẻ nên khó chịu nhìn qua: “Là tôi nói lỗ tai cô có vẫn đề.”

TỚNG ” Con nhóc thói này, nhanh môm nhanh miệng y hệt mẹ của nó.

Kỳ Kỳ vốn định rời đỉ, tuy nhiên khi nhớ lại động tác vừa rồi của Có An An, còn vẻ mặt kinh hoảng của cô ta nữa, chiếu theo góc nhìn của cô bé, lúc này. Cố An An muốn động tay chân vào ống dẫn thở của bà cô nhà mình.

Cho nên, Cố An An này đang muốn làm cái gì?

Ánh mắt của Lam Tử Kỳ lạnh lùng nhìn vào Cố An An: “Vừa rồi rồt cuộc là cô muôn làm gì?”

Cố An An tỏ ra bình thản “Tao có khả năng cái gì?

Tao đang chăm sóc bà nội nhà mình, có liên quan gì đến mày chứ, mày mau đi ra ngoài cho tao.”

“Chăm sóc?

Tôi nhìn ra hình như cô đang muốn, rút luôn ông thở của bà cô đi thì có.”

Lam Tử Kỳ có tình thử, ánh mắt theo sát mọi biến đổi trên khuôn mặt Cố An An.

Quả nhiên thấy trên mặt cô ta xẹt qua một tia kinh hoảng.

Cố An An vội vã biện minh: “Mày đang nói linh tỉnh gì vậy?

Mẹ mày bình thường đã dạy dỗ mày như thê này sao?

Thật đúng là đồ không được dạy dỗ tử tê.

Lam Tử Ẻ nghe đối phương nói như vậy, đáy lòng vô cùng khó chịu, “Đầu lưỡi của cô bị gió thôi cong rồi hả, mẹ tôi vân còn năm trên giường bệnh, mà cô còn có thể chụp mũ lên đầu mẹ,cô cũng được lăm.

Vã thóc rải trên mặt đất, gà gáy so với miệng cô nói còn nghe hay hơn.”

Lam Tử Kỳ nói xong, cũng không chịu rời khỏi phòng bệnh, hành động vừa rôi của Cô An An quá mức quái dị, mà vẻ mặt cũng không bình thường.

Cô bé học hội họa, thường xuyên vẽ tranh, đối mặt với vật thê hay con người đều có thói quen quan sát tỉ mỉ, sẽ không nhìn lầm.

Có An An bị nói đến mức mặt hồng tai đỏ, lạnh lùng nói: “Con nhóc thôi tha, mày mở miệng há môm, biết ăn nói mây lời như Vậy, sẽ có ngày bị cái miệng hại thân.”

Ánh mắt Lam Tử Kỳ khinh miệt nhìn – đối phương, cô bé hỏi bật lại: “Có hại, sẽ hại thân cái gì?”

Cố An An thấy cô bé hỏi một câu như vậy, tràn ra một ý cười đắc ý “Quả nhiên là tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nói chuyện với người lớn mà một chút lễ phép cũng không có, chút tố chất, phép tác tôi thiêu đêu không có, ha hả “Vậy sao?

Vậy xem ra cô cũng rất có tố chất nhỉ?

Không đúng không đúng, tô chật của cô đêu việt rõ ở trên mặt, có thê dọa Sợ cả ma quỷ | luôn đó, quả nhiên, loại người dáng vẻ lắm lét như tên trộm, trong miệng có thể mọc ra ngà voi sao?”

Lam Tử Kỳ này là ai chứ, từng là tiêu bá vương ở vườn trẻ, từ nhỏ đã bị người ta măng mỏ là đứa bé hoang dã, ngang tàng, để bảo vệ bản thân, cô bé đã biết sử dụng võ môm từ sớm.

Người khác nói năng vô lễ xúc phạm cô bé, cô bé cũng có thê hung hăng đáp trả lại.

“Con bé hoang dã, ngang tàng kia, mày vừa nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.