ác sĩ nói cũng sẽ có khả năng xuất hiện tình huông như vậy.
“Lam Lam, anh mỗi ngày đêu đê em nghe được giọng nói của mình, bởi vì không muốn khiễn em quên anh đi, để cho 0. 001 phần trăm may mắn kia xuất hiện lên người chúng ta, được không?”
“Mặc kệ là chờ bao lâu, anh vẫn sẽ chờ đợi, mãi cho đến ngày em tỉnh lại mới thôi.”
Lục Hạo Thành mang vẻ mặt thống khổ ghé. vào bên giường, găn từng tiếng, mỗi tiếng đều VÔ cùng thông.
khổ, cũng không biết vì cái gì, bất đầu từ tôi hôm qua, anh không có một chút buồn ngủ nào, vẫn như vậy lẳng lặng bên cạnh cô, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Đêm hôm trước anh có mơ một giấc mo, trong mơ,Lam Lam bị rơi xuống nước và được anh cứu lên.
Cô ngã vào trong lòng anh, mang vẻ mặt oán trách: “Lục Hạo Thành, em chờ anh đã thật lâu, thiệu chút nữa thì chết đuối rồi, sao mãi đến bây giờ anh mới đến cứu em?”
Anh đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên bừng tỉnh lại, ghé mắt vừa tháy, cô gái bên cạnh vẫn lắng lặng nằm như cũ, không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng dù chỉ một giấc mơ như Vậy, anh đã rất vui vẻ! Liên giỗng như cô sắp tỉnh lại.
Buổồi sáng hôm qua anh cũng không tới công ty, cảnh tượng trong mơ kia khiến anh rất chờ mong, đây là lần đầu tiên sau khi cô gặp chuyện không may, anh mơ thấy cô.
Cô cùng anh nói chuyện, tuy răng giọng điệu có trách cứ nhưng giọng – của cô vẫn y nguyên trong trí nhớ của anh, vẫn trong trẻo và dễ nghe như vậy, cuối cùng anh cũng nghe được giọng cô trong mơ.
Lúc anh tỉnh lại, kích động đến mức khó đi vào giâc ngủ, cuôi cùng anh lại có thể nghe được giọng cô.
Chỉ là Lục Hạo Thành không hề phát hiện ra, khoảnh khắc anh úp mặt xuông, khóe mắt Lam Hân có chảy ra nước mắt.
Ngón tay cũng đã cử động, hai hàng mi dày mảnh nhẹ nhàng chớp động vài cái, trước khi khó khăn mở mắt ra, cô đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ bối rối, cơn buồn ngủ mạnh mẽ bao trùm lấy cô.
Tuy nhiên, cô vẫn nghe được giọng nói đầy thống khổ của Lục Hạo Thành, cô rất muốn đáp lại anh, tuy nhiên toàn thân không có chút sức lực nào, muôn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng.
Cô đang muốn nói với anh, không.
cần phải khổ sở như vậy, không cần đau khô nữa, cô rất tốt!
“Ä Thanh: … ” Giọng nói của cô rất suy yêu, khô khốc lại khàn khàn, rất nhỏ, nhưng hai tiếng ngắn ngủi này – gần như là cô đã dùng hết sức lực đề thốt ra.
Cho dù giọng cô nói rất nhỏ, Lục Hạo Thành vẫn nghe được.
Thân thể anh chợt chắn động, tưởng như bản thân vừa bị ảo giác nên nghe nhằm.
Anh vội vã ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy cô đang mở to mắt, suy yếu nhìn về phía anh.
“Ñ. ” Lục Hạo Thành kinh ngạc xen lẫn vui mừng, hét to một tiếng.
“Lam Lam, em tỉnh rồi sao?”
Giọng nói đầy phán khích của Lục Hạo Thành vang vọng trong phòng bệnh.
Lam Hân chớp chớp đôi mắt,cô cảm giác bản thân đã ngủ một giấc rất lâu, vừa mới tỉnh lại, xương sóng thắt lưng đều cảm thấy đau, hai chân cũng dường như đã mắt đi cảm giác.
“Lam Lam, thật tốt quá, cuối cùng em đã tỉnh rồi, thật tốt quá.”
Lục Hạo Thành kích động đến mức không biết nên nói cái gì.
“AI Lam Lam, để anh gọi bác sĩ lại đây kiểm tra cho em một chút.”
Lục Hạo Thành ấn chuông báo động, đợi nhóm bác sĩ trực ban rất nhanh mang theo các hộ sĩ, y tá chạy qua đây.