Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1439: Chương 1439: Chương 1440




Từ nhỏ, cha đã nâng niu Tiểu Ức ở †rong lòng, lúc Tiểu, Ức biến mắt, qua bao nhiêu lâu ông ấy cũng không hê từ bỏ việc tìm kiêm.

Lam Hân khẽ lắc đầu: “Anh hai, em không sao, em mang bọn nhỏ ra ngoài đi mua sẵm.”“

Ba anh em Tiểu Tuần cùng chào hỏi ông ngoại và cậu nhà mình.

Cố Tích Hồng vừa thấy ‹ đến bọn họ huynh muội ba người cũng rất vui vẻ.

“Ba cái đứa nhóc này, đi qua nhà ông ngoại chơi đi, không phải còn chưa tới nhà ông ngoại bao giờ sao?”

Có Tích Hồng cười nói.

Tiểu Tuần nhìn thoáng qua em trai em gái, gật gật đâu: “Mẹ Cần Nghiên, mẹ cùng mẹ con đi dạo phố đi, chúng con đi chơi cùng ông ngoại.”

Nhạc Cân Nghiên cười gật gật đâu, “Được được,con trai chúng ta càng ngày càng hiệu thảo, mẹ sẽ mua cho các con rắt nhiều quần áo đẹp, để lát nữa mẹ sẽ qua đây đón mây đứa.”

“0o öoo Mẹ nuôi, con thật sự quá yêu mẹ rồi, nêu mẹ con lại lựa chọn váy công chúa cho con, mẹ nhất định phải lập tức ngăn mẹ con lại, con sẽ Không bao giờ mặc váy công chúa đâu.”

Lam Hân bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ kia của con gái, cô thật sự bỏ tay đầu hàng “Được được, nêu con không thích, mẹ sẽ không mua, con thích để mẹ nuôi con mua quân áo thì cứ đề mẹ nuôi con mua đi.”

Lam Tử Kỳ lúc này mới yên tậm đi theo Cô Tích Hồng cùng Cô Ức Lâm rời đi.

Mà Có An An vẫn đứng nguyên tại chỗ, giỏng như cô ta là người đã bị lãng quên vậy.

Lúc này, có một người phụ nữ vội vàng chạy tới, đôi phương đã va phải Có Ấn An, tư liệu jrong tay cô ta bị hất bay, có một sô tờ bay đến bên chân Lam Hân.

Lam Hân cúi đầu xem qua, là một vài mẫu thiết kê.

Ánh mắt cô liếc nhanh trên mấy bản vẽ thiết kế, thây chúng rất quen mắt.

Buổi sáng hôm nay, sau khi Lục Hạo Thành đên công ty đi làm, cô xem qua bản thiết kê của bộ phận thiết kế của cô cùng Lục Hạo Thành, „ giÒ lại thấy nó giống với mấy bản vẽ này của Cô An An như đúc.

Đây là những sản phẩm mới trong giai đoạn đâu, nhưng ở giai đoạn SAU. 8, Lạm Hân nhìn thoáng qua một bản thiết kế khác ở bên chân mình, cũng là giống nhau như đúc.

Trong lòng cô lập tức chắn động! Như thế nào lại có thể giống y như đúc vậy chứ?

Cố An An vừa tháy tư liệu bị đánh rơi, lại cùng người phụ nữ kia nhặt lên, trong miệng đôi phương còn liên tục nói xin lỗi.

Cô An An nhặt được bản vẽ bên chân Lam Hân, vội vàng câm lên bản vẽ, cô ta nâng mất, cười lạnh nhìn người đang ngòi trên xe lăn, thắp giọng nói bên tai Lam Hân: “Lam Hân, cô đã trở lại thì thế nào?

Tôi nói cho cô biết, tôi ở cùng cha mẹ đã được nhiều năm như vậy, vậy mà ở sâu trong lòng họ vẫn coi cô là quan trọng nhật, mà tôi lại chả là cái thá gì cả.

Lam Hân, cô chờ đó, những chuyện giữa chúng ta tôi sẽ không dễ quên đi như vậy đâu, Gố An An tôi sẽ tận tay đưa cô vào địa ngục.

Cố An An nói xong, liền vội vã rời đi.

Cô ta không biết chuyện Lam Hân đã xem qua bản vẽ thiệt kê bộ sưu tập mùa xuân năm nay của tập đoàn Lục Thị, nhưng sản phẩm mới của công ty cô ta ngày mai đã được đưa ra thị trường, mà của tập đoàn Lục Thị thì phải ngày mốt mới đưa lên, cho nên, Lục Hạo Thành, lần này đây, anh hãy chờ xem.

Tôi muốn cho anh biết rằng, anh đã xem nhe tôi, không để ý tới tôi, không cần tôi, sẽ phải trả giá lớn đến thê nào.

Mà Lam Hân căn bản cũng không hề nghe rõ Cố An An nói cái gì, cả người đều đang đắm chìm trong mây bản vẽ thiết kế kia, bản vẽ thiệt kế cô xem lúc sáng, theo trí nhớ của cô thì giộng y hệt bản vẽ mà Cố An An vừa rồi làm rơi xuông.

Nhạc Cần Nghiên phụ giúp Lam Hân đi vào trong, mà trong đâu Lam Hân lúc này vận đang xoay quanh mây bản về thiết kế.

Đột nhiên, cô gọi lại Nhạc Cần Nghiên, “Nghiên Nghiên, chúng ta đi tập đoàn Lục Thị đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.