Thế nhưng anh lại không thích điều đó lắm. Cái gì cũng hiểu rõ, thời gian ở bên nhau, ngược lại sẽ mắt đi cảm giác bí ẩn.”
Nhạc Cân Nghiên cười, phản bác: “Không phải Lục Hạo Thành cũng thích thanh mai trúc mã của mình là Lam bảo bồi hay sao?
Mà lại là người mà anh ta thích suốt cả cuộc đời.”
Mộc Tử Thành hơi híp mắt lại, đáy lòng cũng có chút suy nghĩ, cái chân này của anh, cũng phải đợi mây tháng nữa mới có thể đứng lên. Anh cũng suy nghĩ muôn đưa Nghiên Nghiên đi hẹn hò.
Trong khoảng thời gian này, anh mặt dày mày dạn đến chỗ này ở, cùng cô hâm nóng tình cảm. Thế những bởi vì cái chân này, việc gì cũng không thể làm được, chỉ có thê thi thoảng ôm cô một cái và hôn cô. Điều này khiến anh cảm thấy không thỏa mãn.
“Nghiên Nghiên, nếu không thì, tối mai anh dẫn em đến khách sạn Thần Ý ăn tôm hùm nhé. Người khác cần thẻ VỊIP, hơn nữa phải tôn một trăm vạn một đêm mới có thê vào ở, mà chúng ta lại đi miễn phí.”
Khách sạn Thần Ý là quán rượu sang trọng bậc nhất dưới danh nghĩa của Lục Hạo Thành. Mà anh, Âu Cảnh Nghiêu, Tô Cảnh Minh, Lâm Hạo.
Thiên tới ở đấy đều không mắt tiền.
Nhạc Cần Nghiên nghe xong, con ngươi bỗng nhiên tỏa sáng, như điểm đây ánh sao ngoài biển khơi, “Không cần tiền thật sao?”
“Ừm”
Mộc Tử Hoành nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, cũng cười dịu dàng, khóe mắt và lông mày đều quyền luyến lấy nụ cười ây.
Anh thích nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy.
Nhạc Cần Nghiên suy nghĩ một lúc, ngày mai cô ây cũng không có việc gì làm, khách sạn Thân Y cô đã từng nghe. qua, nhưng chưa tới bao giờ.
Cô cũng muôn trải nghiệm một CÚI bạn thân của cô cũng đã tới đó rồi, cô cũng muốn đi thử một lần.
“Được, được, được, ngày mai đi ngay.”
Lúc này Nhạc Cần Nghiên gật đầu nói, cô cũng đi nữ thụ dịch vụ cấp hoàng đề kia.
“Được thôi, ngày mai anh sẽ sắp xếp một chút.”
Mộc Tử Hoành nói. Lục Hạo Thành vừa rồi mới phân phát cầu lương, no chết mắt. Anh cũng sẽ mang theo bạn gái của mình đi.
Đến lúc đó, sẽ rắc cầu lương cho bọn họ, để bọn họ ăn tới bể bụng thì thôi.
“Nghiên Nghiên!”
Đột nhiên, Nhạc Cần Nghiên nghe thấy giọng nói của Lục Tư Tư.
Nhạc Cần Nghiên ngước mắt nhìn lại, chỉ thầy Lục Tư Tư đang nghe chiếc bụng bầu của mình, đi ra ngoài tản bộ dưới sự hỗ trợ của Lôi Lăng.
Nhạc Cần Nghiên nhìn chiếc bụng bầu của cô ây với vẻ mặt lo lăng, nó không giông với bụng của một cặp song sinh bình thường, nhìn qua cũng làm người ta rất lo lắng.
Lục Tư Tư rất đáng nghi, e là sẽ mang thai ba giỗng như Lam Lam đã gặp phải.
Cô khuyên nhủ: “Tư Tư, chị sắp sinh rôi, nên đừng ra ngoài. nên ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt chứ.”
Lục Tư Tư nhìn thoáng qua chông.
mình ở bên cạnh, vẻ mặt u oán, “Ở nhà, không ăn thì cũng ngủ. Hôm qua chị đi khám thai, tháng này đã tăng hai ký, bác sĩ yêu câu chị phải kiêm soát cân năng. Cô ấy nói răng chị béo lên, đứa bé sẽ không có chỗ đề phát triển. Bây giò hai đứa bé mỗi đứa cũng nặng ba ký rồi, cái bụng này của chị sắp… ” Lôi Láng đã kịp che miệng cô lại khi cô sắp sửa nói ra từ “bùm”.
Lôi Lăng nhìn cô cười cười: “Vọ à, sẽ không xảy ra chuyện này đâu, những đứa con trai của anh đêu rất là khỏe mạnh mà.”