Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1716: Chương 1716: Chương 1717




Ông đứng dậy nói: “Lam Lam, cha đi qua đón mẹ con, buổi tối trong bệnh viện sẽ có hộ lý, mẹ con chỉ cân đến đó vào Sáng mai thêm lần nữa là được rồi.

“Vâng! Cha đi đường cần thận.”

Lam Hân dặn dò nói.

“Ừ! Yên tâm đi, cha rất nhanh sẽ trở lại Dịch Thiên Kỳ cười rời đi.

Vẫn là bóng lưng thẳng tắp ấy, ở trong lòng Lam Hân, cha chính là trụ cột của cả gia đình này.

Nhạc Cần Hi nhìn thấy cô nhự vậy, cười cười, “Lam Lam, có muôn ra ngoài vườn đi dạo một chút không?”

Lam Hân khẽ lắc đầu, nhìn thấy anh đang cười, đôi mắt chứa đầy vẻ lo lãng của cô lại che dấu không được nữa, cô cười nói: “Hi Hi, không đi đâu, nếu anh thấy mệt mỏi th hôm nay đừng trở về nữa, đi lên tầng hai nghỉ ngơi đi.”

Cô chờ tin tức từ phía Lâm Dã, đáy lòng quả thật vô cùng lo lắng.

Không biết Lâm Dã điều tra thế nào rôi?

Nhạc Cần Hi gật gật đầu, nhìn cô rồi cười dịu dàng, “Lam Lam, buổi tối hôm nay đúng thật là anh không muốn trở về.

Anh sẽ đưa em trở về phòng mình trước, sau đó lại quay về phòng nghỉ ngơi.”

Lam Hân cười gật gật đầu.

Cần Hi lúc này mới đứng dậy, phụ giúp Lam Hân trở về phòng ngủ.

Tiểu Tuần xuống dưới chăm sóc cho mẹ, trong tay ôm láy máy tính xách tay, nhìn thây Nhạc Cân Hi cùng mẹ đi vào phòng, cậu bé nghĩ nghĩ một hồi vẫn đi theo hai người.

“Chú Nhạc, chú đến chơi ạ.”

Cậu đứng ở phía sau cất tiếng chào hỏi Nhạc Cần Hi.

Nhạc Cần Hi quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu bé, cười nói: “Tiểu Tuần, còn chưa đi nghỉ ngơi hả?

Một khoảng thời gian không có gặp cháu, cháu lại cao hơn rôi.”

Lam Tử Tuấn: “Cháu xuống dưới nhà chăm sóc mẹ.”

“Ôi trời, Tiểu Tuần nhà chúng ta thật sự là càng ngày càng hiệu chuyện LOII S8 Nhạc Cần Hi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Tiểu Tuần, cặp mắt kia đen nháy, sáng lên như đá quý, nhất cử nhất động đều có thể biểu hiện ra vẻ trầm ổn cùng bình tĩnh của cậu, một đứa trẻ như vậy sau khi lớn lên, nhất định sẽ rất phi thường.

“Nếu không thì để chú chăm sóc mẹ, cháu đi vê trước nghỉ ngơi đi.”

Nhạc Cần Hi nhìn thấy qua Tiểu Tuần, cậu bé vẫn còn nhỏ, lại hiểu, chuyện đến vậy, anh nhìn cũng thấy rât âm lòng Lam Tử Tuần khẽ lắc đầu, “Chú Nhạc, cháu còn có chuyện muôn nói với mẹ.”

Nhạc Cần hi. ” Tên nhóc này, là muốn đuồi anh đi chỗ khác hay sao?

Anh không đi, liền cười hỏi: “Tiểu Tuấn, là chuyện chú không thể nghe được sao?”

Ánh mắt Lam Tử Tuần lóe lóe, nhìn qua khuôn mặt tươi cười của Nhạc Cân Hi, sự bảo vệ của người chú này dành cho mẹ chưa bao giờ ngừng nghỉ.

Chuyện cậu muốn nói, chú Nhạc hẳn đã điêu tra ra được, nhưng chú ấy chưa bao giờ nói cho mẹ biết là mình đã vì mẹ mà đã làm những chuyện gì?

Chú ấy chỉ lặng lẽ cho đi, cậu vẫn luôn thây cảm kích.

“Có thể.”

Khóe môi hồng nhuận của Lam Tử Tuấn gợi lên một nụ cười nhẹ, chú Nhạc hắn là có thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.