Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1753: Chương 1753: Chương 1754




“ni ni ó ” Lam Hân bị lời nói của cô ấy làm chọc cười, “Gần nhất thời tiết càng ngày càng nóng nhỉ.’ Gió sáng sớm đã mang theo một cỗ oi bức, làm cho người ta có chút xây xâm, choáng ngợp.

“Đúng vậy, A Nghiêu nói, hôm nay công ty cúng không có quá nhiêu việc, giữa trưa bảo tôi đị cùng cô đi làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng.”

Ninh Phi Phi vừa nói vừa phụ giúp đầy xe lăn cho cô đi vào.

“Được!”

Lam Hân cúi đầu, nhìn thoáng qua hai chân chính mình, cô phải nhanh chóng đứng lên mới được.

Hai người đi chưa được mấy bước, đã bị Cố An An uống say khướt chặn đường đi.

Cố An An mặc một chiếc váy đen với mái tóc bết dầu và nước da vàng vọt như giấy nền không còn chút kiêu kỳ như xưa nữa, đây Ìà lần đầu tiên Lam Hân nhìn thấy Cô An An chật vật đáng xấu hỗ tới vậy.

Ánh mắt cô ta vô hồn, nhưng khi thấy rõ là Lam Hân, ánh mắt vô hồn kia đột nhiên trở nên vô cùng. phẫn nộ, “Lam Hân, đồ đàn bà khôn kiệp, bÓ hại tôi biến thành như vậy, cô vui vẻ lắm đúng không?

Khách hàng hợp tác với công ty bỏ chạy, cổ đồng rút cổ phần, nhà họ Cố không nhận được con gái là tôi nữa, Lục Fin Khải cùng tôi Ìy hôn, cô nhìn thấy tôi gặp phải tình trạng ngày hôm nay, có phải rất vui vẻ hay không?”

Giong điệu Cố An An điên cuồng thông. khổ, một đêm say rượu, khiến cho cô ta hoàn toàn mắt đi lý trí.

Cô ta hiện tại khó chịu muốn chết, đau đón thông khổ của cả đời người, chắc cùng lắm cũng chỉ tới mức cô ta bây giờ mà thôi.

Cô ta cảm thấy đau khổ đến mức không thở được khi nghĩ đến những gì mình đã mất đi.

Lam Hân nâng mắt, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhưng ánh mắt lại vô tình, lạnh như băng, nhìn Cố Án An như vậy, cô cũng không có chút đồng tình nào.

“Đây là cô tự làm tự chịu, tôi đã từng nói qua với cô, cho dù tôi có trở lại nhà họ Có, thì tất cả những gì thuộc vệ cô cũng sẽ không có gì thay đổi, là bản thân cô tự thây chưa đủ, tham vọng xấu xa bừng bừng, muốn có được càng nhiều nên mới có kết Cục ngày hôm nay, chẳng thể trách ai.’ Giọng cô rõ ràng, có lực, bình tĩnh một cách kỳ lạ, mỗi một câu đều xuyên thấu vào tận đáy lòng Cố An An.

tha ” Cố An An cười cười hồn bay phách lạc, người cũng lảo đảo vài bước vệ phía sau, vẻ mặt uễ oải không chút phần chắn, cô ta vừa chóng váng vừa không, cam lòng cùng thông khổ, cô ta lắc lắc đậu, làm cho bản thân tỉnh táo lại vài phần, cúi đầu, ánh mắt vẫn có máy phần ác độc, hung ác nhìn chăm chăm vào gương mặt Lam Hân-gương mặt khiên cô ta ghét cay ghét đăng, phẫn nộ rống lên: “Lam Hần, cô nói thì dễ nghe l lãm, cô rõ ràng đã biết, tôi thay thê cô ở bên cạnh Lục Hạo Thành nhiều năm, như vậy, nhưng ngay khi cô vừa xuất hiện liền cướp đi anh ây.

Cũng cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về tôi, cô còn nói bản thân không phải trở về để củng tôi tranh đoạt, cô đúng là chẳng cân làm gì cả, liền đoạt tật cả mọi thứ của tôi, cô còn không biết xáu hồ nói không có hay sao?”

Cố An An trước mắt ôm nỗi hận, trông có chút điên cuông, áp lực trước mắt quá lớn, khiến cô ta không thể chịu đựng nỗi.

Lam Hân nhìn thấy, dáng vẻ phát điên giờ phút này của đối phương, biệt có nói nhiều thêm nữa cũng không thể nói rõ được.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đên việc cướp đi mọi thứ của cô, nêu tôi thật sự muôn cướp, tôi đã sớm về thăm nhà từ lâu rồi, đến bây giờ tôi vận chưa quay về nhà, là muôn đề cô có thể được an tâm.”

Nỗi lòng của Cố An An, cô hoàn toàn có thê cảm nhận được, dù sao, cô cũng từng phải trải qua tình cảnh đó.

Cô hiểm cảm giác của Cố An An, tuy nhiên Cố An An cho tới bây giờ đều xem cô như kẻ thù.

“Ha ha… …” Cố An An cười đến tê tâm liệt phê, trong lòng cô ta rât chua xót, trong lòng căm hận thâu xương, nêu Lam Hân không trở lại, cô ta cũng sẽ không phải kẻ lang thang không có nhà đề về như bây giờ.

Cô ta cũng sẽ không bị nhà họ Cô vứt bỏ, sẽ không trở thành người phụ nữ đã ly hôn, sẽ không trở thành chuột chạy qua đường.

“Lam Hân, cô khiến cho tôi bị nhà họ Có vứt bỏ, cô làm cho tôi không nhà đề về, người phụ nữ bỉ ổi khốn kiếp như cô, sẽ phải chết không được tử tế.

Cố An An như người đàn bà chanh chua hướng về phía Lam Hân mà chửi âm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.