Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1806: Chương 1806: Chương 1807




Lục Hạo Thành thích nhất chính là đôi mắt to tròn trong veo này của cô, linh hoạt đầy sức sông.

“Ai bảo em cũng thấy hưởng thụ trong quá trình đó cơ chứ?” Lam Hân khẽ nói với khuôn mặt đỏ bừng.

Lục Hạo Thành cười quyến rũ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, “Lam Lam, chúng ta đi ăn cơm đi, sáng mai, anh sẽ đi gặp giám đốc Tông, sau khi giải quyêt xong mọi chuyện, chúng ta liên trở vê.”

“Vâng!” Lam Hân đứng dậy từ trong vòng tay anh, hoàn toàn tin tưởng anh một cách tuyệt đối.

Sau khi Lam Hân rửa mặt xong, hai người cùng đi tới sảnh lớn.

Cơm tối đã chuẩn bị xong, mọi người đều ngồi xuống, chỉ còn chờ Lam Hân cùng Lục Hạo Thành.

Lam Hân cùng tắt cả mọi người chào hỏi xong liên ngôi xuông ăn cơm.

Ninh Phi Phi liền tới ngồi bên cạnh cô, có Lam Hân ở đây, cô ây cảm giác thoải mái hơn rât nhiêu.

Tô Cảnh Minh nhìn mọi người rôi cười cười, “Bữa cơm này đúng là khó được đó, khó được dịp chúng ta có thể tụ tập ở bên nhau như vậy, chỉ thiếu mỗi A Hoành.”

Lâm Dã cũng gật gật đầu, nhìn.

thoáng qua Lục Hạo Thành, thây cậu bạn bình an, mấy người bọn họ lại có trụ cột tỉnh thần vững chắc.

Anh nâng ly rượu lên, “A Thành, cảm ơn cậu đã còn sông mà trở về, chúng ta hãy làm một ly.”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên, tất cả mọi người đều chạm ly với nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Hợi hội co ” Tô Cảnh Minh cười cười, “Trước kia uông rượu vang đỏ luôn cảm giác có chút chua chát, hiện tại uông ly rượu vang này, đúng là uống ngon thật.”

cùng Lục Hạo Thành.

Lam Hân cùng tắt cả mọi người chào hỏi xong liên ngôi xuông ăn cơm.

Ninh Phi Phi liền tới ngồi bên cạnh cô, có Lam Hân ở đây, cô ây cảm giác thoải mái hơn rât nhiêu.

Tô Cảnh Minh nhìn mọi người rồi cười cười, “Bữa cơm này đúng là khó được đó, khó được dịp chúng ta có thể tụ tập ở bên nhau như vậy, chỉ thiếu mỗi A Hoành.”

Lâm Dã cũng gật gật đâu, nhìn.

thoáng qua Lục Hạo Thành, thây cậu bạn bình an, mây người bọn họ lại có trụ cột tỉnh thần vững chắc.

Anh nâng ly rượu lên, “A Thành, cảm ơn cậu đã còn sông mà trở về, chúng ta hãy làm một ly.”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên, tất cả mọi người đều chạm ly với nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Ha ha…… ” Tô Cảnh Minh cười cười, “Trước kia uông rượu vang đỏ luôn cảm giác có chút chua chát, hiện tại uông ly rượu vang này, đúng là uống ngon thật.”

Lâm Dã cười cười, nhìn đôi phương mà chế nhạo: “Đó là do bình thường cậu tiếc tiền uống rượu ngon, loại rượu vang đỏ này đã được 82 năm.

tuôi, đương nhiên là uống ngon rồi.’ Tô Cảnh Minh sửng sốt, tại sao tất cả bọn họ đều cho rằng bản thân anh rất keo kiệt cơ chứ?

“Ai nói với cậu là tôi tiếc tiền không uống, chẳng qua là do tôi không quá thích loại rượu này mà thôi?” Tô Cảnh Minh vì bản thân mà biện giải.

Anh đúng là có sưu tập rất nhiều rượu vang đỏ quý, tuy nhiên chỉ nhìn thoáng qua độ tuôi quý giá của rượu, luôn thây tiệc nuôi khi lây ra uông Đừng nói cho người khác uống, ngay cả chính bản thân anh uông cũng luyến tiếc.

Tắt cả mọi người: “……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.