Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1844: Chương 1844: Chương 1845




Đúng vậy, cô ta nhảy xuống, lại có chứng nhân, cô có một ngàn cái miệng cũng không thế giải thích rõ ràng được, hơn nữa cũng sẽ không có người nào tin tưởng cô.

“Cứu mạng…… Cứu mạng, tôi không biết bơi.”

Tống Ngôn Tư ở trong nước thống khô giãy giụa.

Tống Ngôn Tư đúng là không biết bơi, cô ta sợ nước, hơn nữa từ nhỏ đã không thích, cô ta làm như vậy, cha mới có thê càng tin tưởng cô ta.

Khoảnh khắc lúc cô ta nhảy xuống, đột nhiên nghĩ tới điều này, cha nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho Lam Hân.

Lời Tống Ngôn Tư nói, kéo lại sự tỉnh táo cho Lam Hân.

Phía sau cô còn có mấy người phụ nữ hoảng sợ hét lên là Tông Ngôn Tư bị Lam Hân đây xuống nước.

Lam Hân nhìn xung quanh không có ai khác, hơn nữa đám phụ nữ kia chỉ lo thét chói tai, cũng chịu chạy tới cứu người Lam Hân khẽ lắc đâu, Tông Ngôn Tư là con người, cũng là một sinh mệnh đang sông sờ sờ, cô dù có thích cô ta hay không cũng không thể thầy chết mà không cứu.

Lam Hân liền lao đầu xuống nước để giải cứu Tống Ngôn Tư.

Mấy người phụ nữ kia thấy thé, lập tức kinh ngạc ngừng la hét.

“Khụ khụ khụ……” Tống Ngôn Tư lúc này đã bị nước sặc cho choáng váng, cũng không biết người tới cứu mình là ai.

Cô ta hiện tại chỉ nghĩ đến việc bò lên bờ ngay lập tức, cô ta chán ghét cảm giác không thể hít thở được lúc này.

Lam Hân dùng sức nắm chặt lấy đối phương kéo về thành bề bơi.

Tống Ngôn Tư nặng hơn cô rất nhiều, cô nặng còn chưa tới 50 cân, kéo được Tống Ngôn Tư, đúng là phải cỗ găng hệt sức Lao lực tốn sức chín trâu hai hỗ, Lam Hân đem Tống Ngôn Tư kéo lên được trên bờ, bản thân cũng hoàn toàn kiệt sức thở hồn hẻn.

Cô lau nước ở trên mặt, có hai nhân viên bảo vệ đã chạy tới, hợp lực đem Tống Ngôn Tư kéo lên bờ.

Nhưng không ai quan tâm tới Lam Hân, mọi người đều vây quanh Tống Ngôn Tư thành đoàn.

Lam Hân ngồi trên bậc thang lên xuông ở bê bơi, nghe. thây Tông Ngôn Tư không có việc gì, cô cũng yên tâm, cô nghỉ ngơi một lát chờ khi lấy lại sức lực thì sẽ leo lên bờ.

Toàn thân cô ướt dầm dề, cảm giác rất khó chịu.

“Khụ khụ……” Tống Ngôn Tư không ngừng ho khan vì sặc nước.

Mọi người canh giữ ở một bên quan tâm hỏi đông hỏi tây.

Lâm Dã tìm một vòng không thấy nhóm người Lam Hần, sau đó lại nghe thấy tiếng ồn rất lớn, lại nghe được có người hét lên Lam Hân đây Tống Ngôn Tư xuống nước, anh vừa nghe liền thấy sự tình không ồn rồi, lập tức lao người qua “Lam Lam, cô không sao chứ.”

Lâm Dã khẩn trương nhìn Lam Hân đang năm liệt ngồi dưới đất.

Lam Hân khẽ lắc đầu, vắt nước ở mép váy “TỚI Không có việc gì.”

Đang là buôi tôi, nhiệt độ chênh lệch nhiêu hơn so với ban ngày, nước lại lạnh, giờ phút này Lam Hân đã run lên bằn bật.

Lâm Dã nhìn thoáng qua trên người chỉ đang mặc áo sơ mi trắng, cũng không còn cách nào giúp đỡ, đành phải lây điện thoại ra gọi cho Lục Hạo Th»ng “Chúng tôi tận mắt nhìn thầy, là Lam Hân đem Tống Ngôn Tư đây xuống nước, hai người bọn cô ở cạnh bề bơi cãi nhau qua lại, cũng không biết vì cái gì, Lam Hân đột nhiên đem Tống Ngôn Tư đây xuông nước.’ Một người phụ nữ: từ trong đám đông đang dần dần tặng lên, chỉ vào Lam Hân lạnh lùng sắc bén lên tiếng.

Đáy lòng Lam Hân lạnh lùng cười, cô ta thật sự tận mắt nhìn thây luôn sao?

Mắt mù còn không nói, lòng cũng mù luôn à, cho dù Lam Hân có vô dụng, có xấu xa thế nào cũng sẽ không bao giò lấy mạng người ra đùa giốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.