Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1856: Chương 1856: Chương 1857




Có thể do đang có tâm sự, lúc Lam Hân tỉnh lại anh lại không hề phát hiện ra.

“A Thành.”

Giọng cô nghẹn ngào gọi một tiếng.

Lục Hạo Thành lập tức hoàn hồn, ánh mắt trong khoảnh khắc nhìn tới cố, cũng trở nên dịu dàng ngay lập tức.

“tam Lam, em tỉnh rồi hả, có còn thấy buồn ngủ hay không 2 Nếu thấy | buồn ngủ thì hãy ngủ thêm một lát nữa nhé.”

Lam Hân kỳ quái nhìn thoáng qua anh, khẽ lắc đâu, ngủ ba ngày ba đêm, cho tới hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, cô hiện tại cảm giác tinh thần đã tốt lên rất nhiều, cũng không giông như trước đó, đầu luôn cảm thây choáng váng, chòng chành “Em đói bụng.”

Cô hướng về phía Lục Hạo Thành cười cười, khóe môi đã trở nên trắng bệch nhưng nụ cười vận tươi rói, lại làm Lục Hạo Thành thấy đau lòng vì thương xót.

“Được, vậy anh liền đi bảo bọn họ mang đồ ăn lên đây.

– Em nằm một lát đi nhé.”

Lục Hạo Thành cưng chiều xoa xoa đâu cô.

Lam Hân cười nhẹ không đáp, chỉ là gật gật đầu, lại nằm trở về.

Ánh mắt cô có chút yếu ở nhìn những viên pha lê ở trên trần, tầng tầng lớp lớp những viên pha lê tỏa sáng rực rỡ khi ánh mặt trời chiếu xuống.

Cô chớp chớp hàng mi thật dài, đôi mắt to đờ đẫn lúc này dường như sáng lên rất nhiều.

Cô không biết cơ thể mình yếu đuối tới mức nào, chỉ một cơn cảm lạnh nhỏ đã nằm gân bồn ngày, sức khỏe kém như vậy, cô vẫn còn muốn có thêm một đứa nhỏ, cô sẽ cùng A Thành chờ đợi con sinh ra, đê ba anh em Tiểu Tuần có thê một em trai hoặc em gái để yêu thương.

Lam Hân lại ngồi dậy, cô tự rót cho mình một ly nước uông ở trên tủ đầu giường Nước vẫn hơi nóng, cô đợi một lát rồi uông nước, xuống giường xỏ giày, – đang định đi vào phòng tăm đề đi vệ sinh.

Đi được vài bước, cô thấy nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô mới vừa muốn làm gì nhỉ?

Luôn cảm giác có chuyện gì mà lại quên mật.

Lam Hân nghỉ hoặc chớp chớp hai mắt, lại nặng nề lễ thân mình đi vào phòng vệ sinh.

Lúc Lục Hạo Thành trở về không có nhìn thấy. cô, nghe được trong phòng vệ sinh có tiếng động,thì anh mới yên tâm ngồi ở trên sô pha chờ Lam Hân ra ngoài.

Lúc Lam Hân đi ra, một tay đưa lên gãi đầu, “hơi chu đôi môi tái nhợt, cô có chút ảo não lầm bằm lầu bầu: “Hình như mình vừa mới quên mắt chuyện gì đó?

Vừa rồi mình định làm cái gì nhỉ?”

Lục Hạo Thành vừa nghe cô nhỏ giọng nói thầm thì, liền hỏi: “Lam Lam, làm sao vậy?”

Ánh mắt Lam Hân hướng về phía anh, nghĩ nghĩ, lại lác lắc đầu, tuy nhiên sự khó hiểu trên mặt vẫn chưa dút, “A thành, vừa rồi em có nói qua chuyện gì hả?

Em nhớ rõ hình như em không có làm qua.”

Lục Hạo Thành tâm nháy mắt căng thẳng, anh nhớ tới lời bác sĩ nói, cô.

có mặc chứng trằm cảm nhẹ.

SA”

Lạm Hân đột nhiên cười cười, chỉ chỉ vệ phía cái ly trên bàn “Anh xem trí nhớ của em đi, thật đúng là càng ngày càng kém, em tự rót cho mình một ly nước, có chút nóng, nghĩ chờ một chút rôi lại uống, nhưng em quay người lại liền đem chuyện này quên mật, luôn cảm thầy bản thân đã quên mắt chuyện gì đó.”

Lam Hân có chút bắt đắc dĩ cười cười, hình như mây tháng nay trí nhớ của cô đã giảm đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.