Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 731: Chương 731






Giờ phút này Cố An An tự tin, đáy mắt có sự kiêu ngạo, cô ta giống như một thanh gươm sắc bén, có thể tự mình xông ra ngoài thế giới.

“Ha ha...” Hắn bỗng nhiên cười cười, “Cố An An, tuy rằng ý tưởng của em rất khờ dại, nhưng cũng không phải không có khả năng, vậy em nói cho anh biết, hiện tại trong tay em có bao nhiêu cổ phần công ty Có Thị rồi?.”

Cố An An hơi mim môi: “Hiện tại trong tay em chỉ có 3%, sau khi gả cho anh sẽ có 6%, cho nên, cách mục tiêu còn rất xa, nhưng kế tiếp, em sẽ nghĩ biện pháp thu mua cổ phần của tập đoàn Cố Thị.”

“Được!”

Lục Hạo Khải lập tức đồng ý, hai gia tộc lớn xác nhập, nhất định hội sẽ rất chấn động.

Lục Hạo Khải khởi động xe, lá về hướng khu biệt thự ở Kim Phổ.

Cố An An ghé mắt nhìn thoáng qua Lục Hạo Khải đang hưng phần, đáy mắt tràn ngập tính toán.

Cô ta yêu, không chiếm được, cô ta muốn, đều rời xa, cho nên, những gì cô ta yêu, cũng không cần nữa, hiện tại chỉ cần chiếm lấy những gì mình không có được.

Tập đoàn Cô Thị, nuôi nâng cô ta, cuỗi cùng cũng nên rơi vào tay cô ta mới phải, Cố An An tà ác cười, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ.

TC Sáng sớm hôm sau, Lam Hân thức dậy đúng 7 Ngay khi mở mắt, bên cạnh lại xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc.

Đồng tử kịch liệt co rụt, Lam Hân nhanh chóng đứng dậy, một cước đá vào người Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành chậm rãi trở mình, tránh thoát một cước của người nào đó, anh xoay người, môi mỏng cười khẽ.

“Lục Hạo Thành, đứng dậy cho em.”Lam Hân nổi giận đùng đùng nhìn Lục Hạo Thành.

Sao anh lại mò vào phòng cô?

Tối hôm qua khi ngủ, cô rõ ràng chỉ có một mình, làm sao khi tỉnh lại Lục Hạo Thành đã nằm bên cạnh.

Lục Hạo Thành lúc này mới nhập nhèm dui mắt nhìn cô, “Lam Lam, em làm sao vậy?

Sáng sớm đã tức giận.”

Lục Hạo Thành nói xong, nhìn xung quanh khẽ nhíu mày, sau đó thản nhiên hỏi: “Tại sao anh lại ở trong phòng em?”

Lam Hân: “22”



Lúc này anh cũng không buồn ngủ nữa, vội đứng dậy, quay về phòng mình thay quần áo rửa mặt liền đến phòng của Lam Tử Kỳ.

“Cốc cốc...” Lục Hạo Thành gõ cửa.

“Kỳ Kỳ, con dậy chưa? Cha vào ôm con đi xuống.”

Lục Hạo Thành kể từ khi Lam Tử Kỳ mở miệng gọi anh là cha tương lai, liền xưng cha luôn.

“Cha, xong rồi, cha vào đi!”Lam Tử Kỳ vừa ngáp vừa nói.

Lục Hạo Thành mở cửa đi vào, nhìn con gái đầu bù tóc rồi mơ mơ màng màng ngồi trên giường.

Lục Hạo Thành vừa đi vào vừa nhặt tắt và giày vắt trên san.

Nhìn bộ đồng phục học sinh của con gái, bị con bé tùy ý đặt trên bàn.

Lục Hạo Thành có chút hoài nghi khả năng tự chăm sóc bản thân của con gái mình có chút kém.

“Kỳ Kỳ, mặc quần áo.”

Lục Hạo Thành cầm quần áo của cô bé có chút hoang mang, nên mặc như thế nào đay Lam Tử Kỳ dụi mắt, tối hôm qua cô bé đọc sách đến 11 giờ, ngủ không đủ giấc.

Cô bé duỗi chân ra mặc quần, mặc xong quần đùi ngắn, đá đá chân rất đáng yêu.

Lục Hạo Thành cười cười, nhìn con gái đang mơ mơ màng màng, đáy lòng mềm như nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.