Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 805: Chương 805




Lương Vĩ đi chuẩn bị xe, Lục Dật Kha bình tĩnh đi ra ngoài.

Nhà cũ nhà họ Lục!

Tần Ninh Trăn nhìn giấy giám định trong tay, là quan hệ cha con, toàn thân run rầy, bà ta đuổi đi hai con sói con hay lắm, giờ lại xuất hiện thêm ba con.

“A….” Tần Ninh Trăn kích động xé rách bản giám định.

“Sao có thể, sao có thể đối xử với tôi như vậy?

Ông trời ơi, sao có thể đối xử với tôi như vậy?”

Tần Ninh Trăn phẫn nộ ngã ngồi trên mặt đất, cả người nhưng muốn ngất lịm.

Ước chừng tìm 5 phút sau, bà ta mới ổn định lại tâm trạng.

Lục Hạo Thành, con sói con, tao muốn mày cả đời cũng không trở mình được.

Hừ! Mày không muốn công bố ra ngoài, như vậy, ta sẽ khiến cho mày cả đời cũng không công bố được.

Tần Ninh Trăn lấy ra điện thoại, gọi một cuộc, sau đó xách túi rời đi.

Văn phòng Lục Hạo Thành.

Lục Dật Kha trực tiếp xông vào.

Lục Hạo Thành cùng Lam Hân ăn cơm xong, Lam Hân rời đi, anh đang chuẩn bị làm việc, vừa mới ngồi xuống liền thấy cha mình nổi giận đùng đùng đi đến.

Lục Hạo Thành không nói gì, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.

Lục Dật Kha ngồi trên sô pha, nâng mắt nhìn đứa con xuất sắc giống mình thời trẻ, trầm giọng nói: “Chuyện lớn như vậy sao vào giấu giêm ta?”

Lục Hạo Thành vẻ mặt nghỉ: “Ông muốn biết chuyện của tôi thì chỉ cần điều tra sẽ rõ, cần gì tôi tự nói.”

“Lục Hạo Thành, ta là cha con, ba đứa con của con lại giấu diễm tới hiện tại, con đừng quên, ta cũng là ông nội chúng.”

Vẻ mặt Lục Hạo Thành nghiêm nghị, ánh mắt u ám, “Ông nghe ai nói 2”

Ông ta đã biết, Tần Ninh Trăn cũng có thể đã biết, đúng rồi, Tần Hoài.

Hắn là tên kia đã báo với Tần Ninh Trăn, lấy tính đa nghỉ của Tần Ninh Trăn nhất định đã đi xác nhận.

Lục Dật Kha vừa nghe lời này, lại tức giận: “Thằng nhóc thối, lúc trẻ là ta sai, ta không nên đối xử với mẹ con như: vậy, chính là người thì sẽ có lúc phạm sai lầm, ta đã biết sai rồi, nhưng chuyện ta có cháu con cũng nên nói sớm với ta, con có biết lần trước ta đã nói gì với mẹ mấy đứa trẻ không?

Con sớm nói một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Lục Hạo Thành nghe vậy, nồi giận đùng đùng: “Ông đã nói gì Lam Lam?”

Lục Dật Kha thấy vậy cũng không sợ sệt “Lúc sau ta gặp lại, đã xin lỗi cô Ấy, người ta không so đo, con so đo cái gì?”

“Ông...” Lục Hạo Thành tức giận thở không xong, Lam Lam gặp hai lần cha anh, Lam Lam sao chưa từng nhắc tới.

Lục Dật Kha tiếp tục nói: “Ta là cha con, con không nhận thì không nhận, đó vẫn là dòng máu nhà họ Lục, phải quay về nhà họ Lục.”

Lục Hạo Thành bỗng nhiên cười lạnh: “Ông đã biết, thì Tần Ninh Trăn cũng đã biết sự tồn tại của ba đứa nhỏ, ông nói xem, lấy tính cách âm độc của bà ta, sẽ xảy ra loại chuyện gì đây?”

Giọng nói thản nhiên giống như chiếc búa nặng nề giáng vào tim Lục Dật Kha.

“Lương Vĩ nói, bà ấy rất tức giận.”

Lục Hạo Thành cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cha mình đầy kiên quyết “Ông trở về cảnh cáo bà ta, nếu dám động đến con tôi, tôi sẽ khiến bà ta vạn kiếp bát phục.”

Lục Dật Kha biến sắc, ánh mắt khiếp sợ nhìn qua “Con cho rằng bà ấy thật sự sẽ làm ra chuyện gì kinh khủng sao?” Lục Dật Kha nói ra những lời này, cũng không đủ tự tin.

Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm, nhìn thấy Lục Dật Kha vô cùng châm chọc: “Cũng chỉ có ông xem bà ta như báu vật, trong mắt tôi, bà ta chính là súc sinh, lần này Mộc Tử.

Hoành xảy ra tai nạn xe, chẳng lẽ ông không biết đó là xe của tôi sao? Nếu ngày đó người lái xe là tôi, thì người nằm viện đâu phải ai khác.”

“A Thành, nói chuyện phải có chứng cớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.