Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 820: Chương 820






Mẹ, con xin mẹ lần này, muốn mắng thì mắng sau lưng, đừng mắng trước mặt cô ta, thay vì mua quà để xin lỗi thì nên giữ tiền cho chắt của mẹ sau này. “

Lâm Mộng Nghỉ mang vẻ mặt cầu xin.

Bà nội vừa nghe, không thể tin trừng lớn mắt, “Lâm Mộng Nghi, con thích thay người khác chùi đít như vậy, ta sẽ chỉ thẳng cô ta mà mắng, con còn muốn đi nhận lỗi, còn cầm quà cáp sang, thật ngu ngốc.

Biết ta vì sao phải mắng cô ta không?”

Lâm Mộng Nghi nghiên răng nghiền lợi “Mẹ, mặc kệ bởi vì sao, năm nay, mẹ đừng mắng nữa, năm nay dù tức giận thế nào, cho dù trong lòng núi lửa sắp phun trào, mẹ cũng đừng thể hiện rõ trước mặt cô ta,Mẹ, con xin mẹ đấy.”

Mẹ chồng rất lương thiện, tính cách lại hung dữ nhưng không mang thù, cùng bà cãi nhau, luôn là mẹ chồng bắt chuyện trước.

Hung dữ gây sự, ngay sau đó lại cợt nhả, tựa như một đứa trẻ.

“Hừ!”Bà nội Cố hừ hừ, “Con cũng không biết vì sao ta mắng cô ta, đã nói ta đừng mắng.”

Bà chỉ chỉ Lục Tư Tư, nói: “Hiện tại con nha đầu chết tiệt này đã trưởng thành, ta cũng không sợ mà nói ra, năm đó, ta qua nhà họ mượn đồ gì đó, sẵn đi vào nhà vệ sinh, lại nghe đến ả hồ ly tinh kia gọi điện thoại tìm người hãm hại con nhóc này, muốn cho con nhóc thân bại danh liệt.”

Lục Tư Tư hoàn nghỉ chỉ chính mình, “Bà nội, bà nói cháu sao?”

Bà nội hùng hỗ “Chẳng lẽ ta không thương cháu, lại thương con nhỏ ả yêu tinh kia mang về sao?”

Lục Tư Tư nhíu mi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới, có một khoảng thời gian, bà nội luôn cho người đi theo cô, cô muốn đi đâu, bà nội Cố luôn cho người đến lái xe mang cô đi.

“Bà nội Cố, cám ơn bà, nếu không có bà, cháu có thể mạng cũng không còn rồi.”Lục Tư Tư mang vẻ mặt cảm kích.

“Ail Ta cũng không thể trực tiếp đi tìm cha cháu nói cái gì.

Cha cháu lúc đó si mê cô ta, giống như bị ả cho ăn bùa mê thuốc lú vậy, trong tay ta lại không có chứng cớ, ta chạy tới nói với anh ta, nhất định sẽ không được tin tưởng.

Mẹ cháu là người tốt, lúc mẹ cháu còn ở nhà cũ, rất quan tâm đến ta, cha cháu thường xuyên không trở về nhà, nhà họ Cố thì mọi người cũng bận rộn nhiều việc, mẹ cháu làm cơm, luôn qua bảo ta cùng ăn, thời gian đó ta thật sự vui vẻ, cô ấy đi rồi, ta ít nhiều cũng phải giúp đỡ hai chị em cháu.



Bà nội Cố “Thằng nhóc, cháu thì biết cái gì?

Một người nếu tâm địa không tốt, sẽ không bao giờ lương thiện được, lúc này đây cô ta không ra tay được, còn có thể có lần tiếp theo, nếu ta đem chuyện này nói ra, Tần Ninh Trăn sẽ không thừa nhận, Tư Tư cùng A Thành sẽ càng gặp khó khăn.

Hiện tại lựa chọn nói ra, là bởi vì chị em chúng đã có thể tự lập, không cần phải … giấu diễm, mẹ cháu không phải trách ta năm nào cũng mắng cô ta sao?

Ta vừa mắng xong, sau lưng nó đã chạy qua nhận lỗi, ta mắng nhiều năm như vậy, không phải tốn nước bọt vô ích sao?”

Bà nội tức giận trừng mắt liếc Lâm Mộng Nghi, bà lão cũng không phải người không phân biệt được tốt xấu, người lương thiện, bà sẽ không bao giờ đối xử như vậy.

“Mẹ, con nào biết mẹ nghĩ như vậy, con vốn cũng không thích cô ta, chỉ là hai nhà chúng ta có quan hệ làm ăn, cũng không thẻ trực tiếp trở mặt được.”

Bà cũng thấy oan ức, mấy năm nay, cũng bị mẹ chồng mắng không ít.

Bà nội Cố cúi đầu ăn cơm, không để ý tới con dâu nữa.Dù sao hiện tại nói ra, đáy lòng bà cũng thoải mái hơn.

Lâm Mộng Nghỉ lại cần thận nhìn Trầm Giai Kỳ, “Giai Kỳ, ta biết bảo cháu tha thứ rất khó, nhưng ta không hy vọng cháu vì ta, mà rời xa Ức Lâm, sau khi hai đứa chia tay, thằng bé cũng rất đau khổ.”

Trầm Giai Kỳ lau nước mắt, cười cười, “Phu nhân, cháu khóc một hồi, giống như đã đem tát cả tủi thân đều khóc ra.

Lam Lam đã nói với cháu rất nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.