Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 920: Chương 920




Sau khi tan họp, cô cũng không nhìn Lục Hạo Thành, mà chỉ cúi đâu suy nghĩ, là người đâu tiên ra khỏi phòng họp.

Ninh Phi Phi đã vội theo sau.

Lục Hạo Thành vừa thấy vẻ mặt Lam Hân vẫn nỗi giận, bà xã vẫn còn giận, cả đêm hôm qua anh cũng không ngủ được.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy mọi người đi rồi, mới hỏi: “Lại cãi nhau?”

Lục Hạo Thành liếc liếc mắt một cái, thắp giọng nói: “Lam Lam đều biết rồi.”

Âu Cảnh Nghiêu hiểu rõ “Cô áy tức giận là đúng.”

Lục Hạo Thành vừa nghe lại căm tức “Âu Cảnh Nghiêu, tôi và cậu mới là bạn thân, cậu không giúp tôi nghĩ cách thì thôi, còn ngồi nói mát.”

Lục Hạo Thành vừa nói vừa bước tới, lấy từ trong túi quần ra hai quyển số màu đỏ, đặt trước mặt Âu Cảnh Nghiêu khoe khoang “Hiện tại, cô ấy, Lam Hân, là bà xã của tôi.”

Âu Cảnh Nghiêu sửng sốt, nhìn thấy hai bản đăng ký kết hôn, tim đau nhói.

“Lần này cậu lại lừa cô ấy.”

Lục Hạo Thành tức giận: “Không phải lừa gạt, mà là hướng dẫn cô ấy, dù sao chúng tôi đều đã hiểu lòng nhau, lĩnh chứng trước thì sao?”

Âu Cảnh Nghiêu nói: “Thì không có sao.Chúc mừng cậu, nồi bật nhát trong đám độc thân chúng ta.”

Lục Hạo Thành vừa nghe, không giận còn cười: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu cuối cùng cũng nói tiếng người một lần, nhưng vẫn phải giữ bí mật.”

Âu Cảnh Nghiêu: “Vì cái gì?Cậu không thấy cô ấy thường xuyên bị bắt nạt sao?”

Lục Hạo Thành: “Lam Lam nói không muốn công khai, cô có giác mộng của bản thân.”

Âu Cảnh Nghiêu: “Đã biết.”

Cô gái kia rất kiên cường, anh cũng không quá lo lắng.

Lục Hạo Thành vừa nghe, yên tâm, “Cho nên, cậu giúp tôi nghĩ cách, phải làm như thế nào, mới có thể khiến bà xã thật sự là bà xã của mình.”

Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe một tiếng bà xã, vô cùng dị ứng: “Cậu rảnh lắm hả?

Vài ngày không đến công ty, tài liệu đã xép thành núi, hơn nữa, cũng không biết là ai, lại bôi xáu bà xã cậu trên mạng rồi.”

Lục Hạo Thành nghe vậy thì lập tức âm trầm: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu nhanh đi thăm dò, tôi muốn nhìn xem là ai dám tung tin xấu bà xã của Lục Hạo Thành.”

Âu Cảnh Nghiêu bát đắc dĩ lắc đầu, không để ý tới Lục Hạo Thành đang đắc ý, nếu anh phản ứng lại, cậu ta có thể sẽ khoe ra cả ngày, thậm chí còn lâu hơn.

Người nào đó quá kinh hãi! Âu Cảnh Nghiêu đi vài bước, quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Mộc Tử Hoành hôm nay xuất viện.”

Lục Hạo Thành: “Bảo Cảnh Minh qua làm thủ tục, công ty chỉ trả.”

Âu Cảnh Nghiêu cong môi cười, “Lời này của cậu đúng là khiến Mộc Tử Hoành vừa lòng, Mộc Tử Hoành vẫn nhắc vụ lái xe của cậu nên xảy ra chuyện đáy”

Lục Hạo Thành vừa nghe, bĩu môi: ” Lục Hạo Thành có tôi có keo kiệt vậy sao?”

Âu Cảnh Nghiêu không nói gì, đi về văn phòng của mình.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua văn phòng của Lam Hân, vẻ mặt buồn bực.

Lam Lam không để ý tới anh, Lam Lam không để ý tới anh.

Anh một đường cúi đầu quay về văn phòng.

“Phòng họp rất thoải mái sao?”

Lam Hân đứng ở cửa đợi nửa ngày, mới nhìn thấy Lục Hạo Thành ủ rũ trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.