Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 484: Chương 484: Cố An An chỉ sợ đã biết Lam Lam chính là Tiểu Ức




Có Ức Lâm nghe xong vẫn cảm thấy không thẻ tin nỏi.

Khóe mắt có nước mắt chảy xuống, từ Khương Lam Hân đến Lam Hân, Tiểu Ức đã chịu nhiều đau khổ thế nào?

Mộc Tử Hoành thở dài nói: “Ức Lâm, tôi biết cậu biết chuyện này nhất định sẽ rất khó tiếp nhận. Nhà họ Khương sụp đổ cũng là do Hạo Thành làm, nhà họ đối xử với Lam Lam như vậy, quả thật rất quá đáng.”

Nói xong, anh cười cười, còn nói: “Nhưng Lam Lam chính là Lam Lam, cô ấy cũng không có đuổi cùng giết tuyệt. Hiện tại Khương gia, so với lúc chúng tôi mới mở công ty cũng còn thoải mái hơn. Khương Tịnh Hàm cũng sắp ra tù. Hiện tại cô ta biết Lam Lam chính là Khương Lam Hân năm đó, cũng sẽ tìm cơ hội trả thù.”

Mộc Tử Hoành lằng lặng nhìn anh, “Cho nên, Ức Lâm, những gì Hạo Thành làm là muốn bảo hộ Lam Lam. Hạo Thành và dì Hứa còn nghe được, Cố An An thậm chí hy vọng Lam Lam chết đi, cho nên mới có sự việc ngã cầu thang.”

Đồng tử Mộc Tử Hoành kịch liệt co rút, vội vã hỏi: “Tử Hoành, ý của cậu là Cố An An đã biết thân phận của Tiểu Ức?”

Mộc Tử Hoành cười lạnh nói: “Cái này tôi cũng không biết, tập giám định này, chính là tôi cùng Hạo Thành đánh tráo từ trong tay người cô ta sai khiến, không biết sau đó cô ta có làm lại giám định không.”

“Người đàn ông, đàn ông nào?” Cố Ức Lâm nhíu mày hỏi, tim cũng bắt đầu run rầy. “Một tên trung niên mập mạp, tôi tận mắt thấy Cố An An cho ông ta rất nhiều tiền.” Nếu chuyện đã bị Cố Ức Lâm phát hiện, vậy thì nói rõ cho cậu ta biết.

“Người đàn ông mập mạp?” Cố Ức Lâm cau mày, bỗng nhiên, hai mắt sáng ngời.

Anh nhớ rõ có một lần anh tới tìm Hạo Thành, vừa lúc muốn đợi An An cùng trở về.

Nhớ tới cuộc điện thoại ở góc tường và Cố An An cũng đã gặp gỡ một người đàn ông trung niên như vậy.

“Tôi sẽ không để cho cô ta trở về nhà”, những lời này lúc ấy anh không rõ rốt cuộc là ý gì?

PA 190) têt ” Cố Ức Lâm kinh ngạc kêu một tiếng: “Tử Hoành, An An biết, Lam Hân chính là Tiểu Ức.”

Mộc Tử Hoành nhíu mi, ánh mắt sắc bén, trầm ngâm một lát mới nói: “Cái này tôi cũng không biết.Gần một tháng nay, cô ta vẫn rất im lặng, sau khi cùng Lục Hạo Khải đính hôn thì mới ra tay..”

Khuôn mặt Cố Ức Lâm trở nên lạnh lùng, đột nhiên nhớ tới, tối ngày hôm đó Cố An An trở về_, trong tay cũng cầm một túi tư liệu, nhìn màu sắc cũng y hệt tập trên xe Mộc Tử Hoành.

“Tử Hoành, chuyện này trước tiên tôi sẽ không nói với mẹ, chờ tất cả nguy hiểm với Tiểu Ức qua đi tôi mới nói cho bà ấy”

Mộc Tử Hoành cười nói: “Cái này tùy cậu quyết định, dù sao, bác gái Cố đối với Lam Lam ấn tượng không tốt lắm, hơn nữa, lại có chuyện của Kỳ Kỳ xảy ra, Lam Lam hẳn cũng có chút trách cứ.”

Mọi chuyện đều đã nói cho cậu ta, muốn nói với người nhà hay không là do cậu ta quyết định.Cố Ức Lâm cũng biết, chuyện này không thể trì hoãn quá lâu.

“Tử Hoành, chúng ta đi gặp Hạo Thành đi!”

“Được!” Mộc Tử Hoành khởi động xe, lái về hướng bệnh viện.

Lúc hai người đến nơi, Lục Hạo Thành đang cùng Kỳ Kỳ nói chuyện phiếm, Lam Hân ở bên cạnh im lặng nghe.

“Chú Lục, chú không định về nhà mà ở bên cháu suốt sao?”

Lam Tử Kỳ cảm thấy chú và mẹ đều ở đây, khiến cô bé có cảm giác có cha cùng mẹ ở bên cạnh, rất hạnh phúc.

Lục Hạo Thành cười nói: “Kỳ Kỳ, ta không quay về, chờ Kỳ Kỳ ổn rồi, chú sẽ chuyển đến nhà Kỳ Kỳ, cùng chung sống với cháu.”

“AI Thật tốt quá.” Lam Tử Kỳ vui vẻ. hét to một tiếng.

Lam Hân bắt đắc dĩ lắc đầu, con nhóc này, thật sự rất thích Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành thấy Kỳ Kỳ vui vẻ, không tự chủ được cười theo.

Tiếng cười sạch sẽ nhu hòa: “Kỳ Kỳ, xem ra cháu rất hoan nghênh chú đến nhà cháu.”

Lam Tử Kỳ nằm một cách lười biếng, mắt to hơi chớp chớp, “Chú, tất nhiên là hoan nghênh rồi. Chú đã nói sẽ cưới mẹ về nhà, nên sống ở nhà cháu cùng mẹ bồi dưỡng cảm tình.”

Lam Hân đang im lặng người một bên, nghe câu này cũng bị sặc.

Cô nhìn con gái rồi cảnh cáo: “Lam Tử Kỳ, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, đừng lôi mẹ vào.”

Lam Tử Kỳ tỏ vẻ khiếp sợ nói: “Mẹ, mẹ đó, miệng nói và suy nghĩ không đồng nhát, thật ra mẹ vẫn luôn hy vọng chú đến ở nhà chúng ta, dù sao, chú cũng là con trai bà. Sao có thể nhẫn tâm để bà nội cùng chú tách ra chứ?”

Lục Hạo Thành vừa nghe, nhìn thoáng qua Lam Hân đang xấu hỗ, cười cười.

Lam Hân cũng nhìn anh, không nói gì.

“Lam Tử Kỳ, con thiếu đòn sao?”

Lam Tử Kỳ ngọt ngào cười nói: “Mẹ, mẹ thì thiếu chiều chuộng.”

“Ha HH. dt ” Lục Hạo Thành vừa nghe hai mẹ con đấu võ mồm, nhịn không được mà cười to: “Lam Lam, sau này, tôi chiều chuộng em”

“Có thể không? Lục Hạo Thành, sau này anh theo tôi.”

Cô cố ý nhắn mạnh từ “Theo”.

Lục Hạo Thành cười cười: “Lam Lam quyết định, tôi theo em cũng đúng.”

Anh là người đàn ông đàng hoàng, điểm này, chính anh cũng thấy rất ôn, đáy lòng có chút đắc ý.

YGốp GÓO, cv: Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Hạo Thành hơi trầm xuống, như vậy, tựa hồ biết người đến là ai.

Anh đứng dậy đi mỏ cửa, vừa thấy là Mộc Tử Hoành cùng Cố Ức Lâm, anh nhìn Cố Ức Lâm thật sâu.

“Hạo Thành.” Cố Ức Lâm nhìn thấy anh gọi một tiếng.

“Ừ!” Lục Hạo Thành gật nhẹ.

Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, hỏi: “Nói ở đây hay là…… ñ “Không cần bàn bạc? Ức Lâm, cậu đi về trước đi, tôi nói sẽ giúp nhà họ Có, nhất định sẽ giúp.” Giọng điệu Lục Hạo Thành bình thản, lại khiến người ta vô cùng tin tưởng.

Cố Ức Lâm yên lặng nhìn qua: “Hạo Thành, cám ơn cậu”

Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành, nói: “Bảo Âu Cảnh Nghiêu chuẩn bị, Tần Ninh Trăn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, thu mua cổ phần công ty nhà họ Có.”

Mộc Tử Hoành nói: “Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho Cảnh Nghiêu.”

Lục Hạo Thành lại nhìn qua Cố Ức Lâm: “Ức Lâm, liên hệ với các nhà đầu tư lúc trước, mời bọn họ ăn bữa cơm, muốn đầu tư hay không, khiến họ bày tỏ thái độ rõ ràng.”

“Được!” Cố Ức Lâm gật đầu.

Lục Hạo Thành còn nói: “Những chuyện khác tôi sẽ tự để ý, các cậu chỉ cần đề phòng Tần Ninh Trăn là được.”

Mộc Tử Hoành nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy cô vẫn lằng lặng ngồi, anh tới gần Lục Hạo Thành, ghé vào thấp giọng nói: “Hạo Thành, Ức Lâm nói, Cố An An chỉ sợ đã biết Lam Lam chính là Tiểu Ức.”

Lục Hạo Thành vừa nghe, đột nhiên rùng mình, nhìn thoáng qua Cố Ức Lâm, cậu ta đã biết.

Cố Ức Lâm rất cảm kích anh vì luôn lo nghĩ cho nhà họ Cố làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.