Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 294: Chương 294: Con có biện pháp đối phó với nhóc con kia




Mộc Tử Hoành gan lớn, được nước lấn lới quát: “Cút!

Đứng qua một bên đi, đừng có nồi điên trước mặt tôi, cẩn thận tôi khiến cả đời cậu cũng không được hạnh phúc.” Mộc Tử Hoành híp mắt cảnh cáo.

Lục Hạo Thành dường như không quan tâm đến những lời đe dọa, càng không để ý cả người ướt sũng.

Mắt anh tối lại nói: “Tử Hoành, Lam Lam chuyển nhà, cậu theo tôi đến trung tâm thương mại chọn quà mang tặng.”

Mộc Tử Hoành gật đầu, lại nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, “Đắt quá, chỉ sợ cô ấy sẽ không nhận.”

Lục Hạo Thành thấp giọng nói: “Tôi biết, chọn đơn giản một chút thôi.”

Nói xong, anh nhìn lại bản thân hiện giờ, tức giận quát: “Theo tôi trở về thay quần áo.” Hôm nay anh vui vẻ không chấp tên kia.

Mộc Tử Hoành tử chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng đột nhiên anh nhận ra một vấn đề: “Nhưng tôi không biết nhà cô ấy ở đâu nha”

Lục Hạo Thành khinh thường nhìn tên bạn “Cậu có wechat của Lam Lam, có số điện thoại của cô ấy, bản thân cũng không phải kẻ câm điếc, không gọi hỏi sao?”

“Cũng phải, tôi sao lại ngốc như vấy chứ?” Mộc Tử Hoành cũng khinh thường chính mình.Rồi đột nhiên đắc ý nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, tôi đi tặng quà, Lam Hân sẽ nhận, nếu là cậu, chỉ sợ điện thoại người ta cũng không thèm nghe.”

Lục Hạo Thành vừa nghe, ánh mắt thâm trầm thoáng qua vẻ đau khổ.

Anh mím chặt môi, cả người căng cứng đè nén, có thể thấy được giờ phút này lòng anh vừa giận vừa đau.

Vì sự an toàn của mẹ con cô, cũng vì tương lai hạnh phúc phía trước, anh ta phải tàn nhãn giải quyết vấn đề này, không tham gia, không quấy rày, bí mật bảo vệ họ, và chờ đợi sự dịu dàng đến muộn.

Anh luôn luôn tin tưởng, Lam Lam là của anh.

Mộc Tử Hoành vừa thấy đã chạm vào nỗi đau của Lục Hạo Thành, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa.

Anh cũng không phải là tiểu nhân, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn lại rắc muối vào vết thương của họ.

Nhạc Cần Nghiên không ở đây, anh cảm thấy cuộc sống không có điều gì thú vị.

Haizz!!

Cách đó không xa, Cố An An ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành đang nói chuyện.

Lục Hạo Thành cả người ướt sũng, anh bị làm sao vậy?

Cô ta cúi đầu, nhìn thoáng qua máy sợi tóc trong tay.

Vốn cùng Khương Tịnh Hàm bàn kế hoạch, nhưng hiện tại không có khả năng thực hiên.

Mấy sợi tóc trong tay này, là lựa lúc Lam Hân vào nhà vệ sinh sửa sang lại tóc bị vương lại cô ta âm thầm đi theo mấy hôm mới có dịp lấy được.

Ánh mắt âm trầm ác độc, Lam Hân, nếu chính là cô, tôi sẽ cho cô sống không yên đâu.

Vừa đi vài bước, điện thoại liền vang lên.

Cố An An lấy ra điện thoại, nhìn thoáng qua dãy số liền nhíu mày, lát sau vẫn nhận. điện thoại.

“AloI”

“An An, không hay rồi.” Đầu kia truyền đến giọng nói lo lắng của một người đàn ông.

“Chú, làm sao vậy?” Cố An An đáy lòng có chút bất an.

“An An, lần này cháu hại chú thảm rồi, tòa soạn báo của chú, đầu tiên là bị bệnh độc công kích, hiện tại lại bị ngừng kinh doanh, An An, giờ cháu thực sự hai chú rồi, không phải cháu nói, nhất định không có việc gì sao?”

Cố An An vừa nghe, không nghĩ tới người của Lục Hạo Thành tốc độ lại nhanh như vậy, đã điều tra ra việc này có liên quan tới ông chú.

May mắn, cô ta lúc ấy đã bảo Khương Tịnh Hàm ngu xuẩn kia đi làm, nếu không hôm nay người bị đuỏi ra khỏi tập đoàn Lục Thị nhất định là cô ta.

“An An, cháu còn đó không?”

“Vâng, chú à, đang nghe, thật xin lỗi, cháu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.” Cố An An ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại không tỏ ra có chút áy náy nào.

“An An, hiện tại không phải chuyện xin lỗi là xong, mà là do cháu nói, làm như vậy tuyệt đối không có vấn đề gì.

Cháu cũng thật là, cháu xem họ Khương kia có ai dám tùy tiện đưa tin về Lục Hạo Thành chứ, đây là cố tình đem phiền phức đến cho chú đúng không?

Cháu hiện tại ở Cố Gia hưởng phúc, giờ thím cháu, còn em họ cháu nữa, phải làm sao bây giờ?”

Cố An An nghe những lời này, không ngừng nhăn nhó.

Một nhà ông chú lòng tham không đáy, hiện giờ ông ta cùng đường, chỉ sợ sẽ như ký sinh trùng bám dính cô ta.

“Chú, cũng đừng quên, tiền mở tòa soạn kia là chính cháu đưa cho.” Cố An An gằn giọng, cô ta cũng không ngờ tới Lục Hạo Thành sẽ coi trọng Lam Hân như vậy.

“An An, nói là như thế, nhưng cháu thế nào cũng phải ldclfo gia định…

“Đủ rồi, chú, ông cũng không phải chú ruột tôi, không cần nói về chuyện này nữa, ngày mai tôi sẽ đi ngân hàng, gửi cho chú một khoản tiền, các các người dùng tiền trang trải cuộc sống trước, chuyện mở tòa soạn báo, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.” Cố An An tức giận ngắt lời.

Duy nhất có chặn miệng đám người này, cũng chỉ có tiền.

“Được được! An An, cháu đã nói như vậy, chú cũng an tâm chú sẽ chờ tin tốt của cháu.”

Đối phương rất nhanh đã cúp điện thoại.

Có An An tinh thần không yên bước ra cửa công ty.

Mà Lục Hạo Khải, vẫn như cũ đến đón Cố An An tan làm.

Âu Cảnh Nghiêu tan ca muộn, nhìn thấy Cố An An khuất xa thì có chút đăm chiêu.

Thấy cô ta lên xe Lục Hạo Khải, anh cũng thấy được xe Tô Cảnh Minh đã tới, liền không nghĩ nhiều nữa, đêm nay anh và Tô Cảnh Minh hẹn nhau cùng ăn cơm.

Anh tao nhã bước ra khỏi công ty, hòa mình trong ánh chiều tà.

Lam Hân cùng Kỳ Kỳ cùng nhau về nhà mới ở đường Vĩnh Thanh.

Căn nhà này vẫn giống như trước đây, căn bản không sửa sang nhiều lắm.Trang trí nội thất bên trong cũng còn tốt, Lam Hân chỉ cần mua thêm chút đồ đạc.

Sau khi mua nhà ở đây, trên người cô không còn lại bao nhiêu tiền, những gì tận dụng được đều nên tiết kiệm một chút.Hơn nữa phong cách trang trí của ngôi nhà này cô cũng rất thích.

Vừa vào cửa, Lam Hân đã ngửi thấy mùi gà rán.

Lam Tử Tuần thấy mẹ và em gái đã trở lại, đứng dậy cười tủm tỉm đi lên đón.

“Mẹ, Kỳ Kỳ, mọi người đã về.”

“Hừ!” Lam Tử Kỳ đối với anh cả lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đề ý đến cậu, trực tiếp đi vào phòng bếp.

Lam Tử Tuấn sờ sờ mũi, cô nhóc này sao lại thù dai như vậy?

Tới bây giờ còn chưa nguôi giận sao?

Lam Hân cởi giày, nhìn con trai cười cười, “Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ hôm nay trở về, không phải con có lỗi với con bé sau, cũng phải vài ngày nữa mới chịu nhìn con đây.

Lam Tử Tuấn bát đắc dĩ lắc đầu, cười nói: “Mẹ cũng biết tính tình Kỳ Kỳ, con bé ghét nhất bị người khác nói nó xấu, vừa hay con lại nói vậy, chỉ sợ phải mười ngày nửa tháng, con bé mới có thể nguôi giận.”

Lam Hân cười hăc hắc, “Tiểu Tuần, vậy trong khoảng thời gian này con cần phải chịu khổ. rồi.”

Lam Tử Tuấn nhìn thoáng qua phòng bếp phương hướng, trầm ổn đáy mắt xẹt qua một mạt giảo hoạt, “Mẹ, không cần lo lắng, con có biện pháp đối phó với nhóc con đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.