Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 203: Chương 203: Cút ra ngoài




Mộ Tử Hoành nhìn anh gật đầu nói: “Tôi đi, đi ngay đây. Đây là nguyện vọng cả đời của cậu mà, hôm nay tôi sẽ giải quyết cho xong để sau này không phải làm cu li cho cậu nữa.” Cứ ở đây chứng kiến Lục Hạo Thành như thế này khiến anh ta có cảm giác như nhìn thấy ma vậy, trái tim nhỏ bé của anh ta không chịu nổi.

Phản ứng của Lục Hạo Thành sáng nay, anh ta nhất thời không tiếp nhận nủi.

Mộc Tử Hoành đứng dậy, dù có mệt mỏi đến đâu thì trước tiên anh ta cũng phải phục vụ vị đại thần này cho tốt thì cuộc sống của anh ta mới tốt được.

Sau khi Mộ Tử Hoành rời đi, Lục Hạo Thành ngồi trên chiếc ghế tựa bằng da, một nụ cười dịu dàng ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh như thể tất cả mọi chuyện đã trở về như trước đây.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động nhẹ vang lên từ bên trong căn phòng bên cạnh.

Đôi mắt anh chợt chìm xuống, anh đứng dậy bước vào bên trong.

Cố An An đang nằm ngái ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại mà anh vẫn thường nằm.

Lục Hạo Thành nóng mắt, ánh mắt anh trở nên cực kỳ lạnh lẽo, vẻ mặt u ám và đáng sợ.

“Tại sao cô lại ở đây?” Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa cơn thịnh nộ khủng khiếp, trong đôi mắt đen và u ám như nỗi lên bão tố.

Cả người Cố An An run rẩy, lúc này cô ta cuộn chặt người lại vì sợ hãi, cô ta phải giải thích thế nào đây? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, và tin tức động trời mà cô ta vừa nghe được.

Tại sao Lục Hạo Thành lại phải kiểm tra ADN của hai mẹ con Lam Hân? “Tôi đang hỏi cô đó, mẹ kiếp, tại sao cô lại ở đây?” Giọng nói tức giận của Lục Hạo Thành vang vọng trong phòng làm việc, sự lạnh lùng của anh giống như một khối băng sắc nhọn xuyên thẳng vào trái tim Cố An An.

Cố An An lúc này thật sự hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh lại sẽ không sao cả.

Cô miễn cưỡng đứng dậy nhìn Lục Hạo Thành, trong đôi mắt ngắn nước tràn đầy vẻ uất ức.

Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Lục Hạo Thành còn đang trong cơn tức giận, cô nói nhỏ: “Anh Hạo Thành, tối hôm qua em tăng ca đến tối muộn nên mới ngủ trong phòng làm việc của anh.” Sự thật không phải như vậy, cô ta cố ý đến sớm, sau đó nhân lúc Âu Cảnh Nghiêu đi vệ sinh bèn lẻn vào phòng làm việc của Lục Hạo Thành.

Cô ta biết rằng Lục Hạo Thành sẽ không gặp mình, nhưng cô ta thật sự rất muốn nhìn thấy anh.

Cô ta ngày càng hối hận vì chuyện kết hôn với Lục Hạo Khải.

Cô muốn đến gặp Lục Hạo Thành để xem bản thân còn có cơ hội nào không, cô thật sự không muốn kết hôn với Lục Hạo Khải.

Lục Hạo Thành liếc nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, trong ánh mắt anh hiện lên vẻ kinh tởm.

Nhìn qua gương mặt trang điểm kỹ càng kia của Cố An An không hề giống gương mặt của người vừa ngủ cả đêm qua ở đây.

“Cút ra ngoài, ngay lập tức!” Lục Hạo Thành chỉ ra cửa phòng làm việc và gào lên, vẻ mặt anh tràn đầy sự tức giận cùng với vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng, lúc này anh hoàn toàn bộc lộ vẻ tàn khốc và vô tình trong con người mình.

Cố An An uất ức rơi nước mắt, cô lướt qua Lục Hạo Thành rồi chạy ra ngoài.

Cô biết quá hiểu tính khí của Lục Hạo, nếu đối đầu với anh cô còn chết thảm hơn.

Nghe thấy giọng nói tức giận của Lục Hạo Thành, Âu Cảnh Nghiêu đang định vào phòng xem xét tình hình, ngay khi anh ta mở cửa thì Cố An An khóc lóc lao ra ngoài.

Âu Cảnh Nghiêu hơi nghỉ ngờ, Cố An An vào phòng làm việc lúc nào vậy? Anh ta tao nhã bước vào phòng, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Lục Hạo Thành.

Tuy nhiên, khi Lục Hạo Thành nhìn thấy anh ta, anh lại không nói gì cả.

Anh đi thẳng tới ghế sa lon ngồi, tao nhã bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đè nén lửa giận đang bừng lên trong lòng.

Sau đó anh hờ hững liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu vẫn đang im lặng đứng đó, nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu cũng có thể phạm phải sai lầm như vậy sao2”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.