Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 152: Chương 152: Đứa trẻ này sống không dễ dàng




ƠI “Aiyayal Thật đặc sắc, cô Vương, cô sỉ nhục giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị như vậy, lại sỉ nhục Hạo Thành nữa, vừa hay đoạn video này lát nữa cho Hạo Thành xem xem, việc hợp tác sắp tới với Vương gia có còn tiếp tục được hay không.”

Tô Cảnh Minh cầm điện thoại quay lại video, vừa đi vừa nói.

Vương Tịnh nghe vậy, lập tức sợ hãi.

Lam Hân nghe thấy, hơi kinh ngạc, người này còn thâm hơn, vậy mà lại quay video.

Vương Tịnh vội vàng giải thích: “Tô tổng, tôi, tôi không phải có ý.”

Cô chỉ muốn giáo huấn Lam Hân một trận.

“Không phải cố ý vậy thì là có ý.”

Tô Cảnh Minh vừa quay video vừa cười tít mắt phản bác lại.

Gây sự với ai thì không sao, lại cứ phải gây chuyện với phụ nữ Lục Hạo Thành nhìn trúng? Hơn nữa còn ở nơi đông người.

Vả lại, còn là người phụ nữ anh có trách nhiệm bảo vệ.

Có video này, anh sẽ không sợ Lục Hạo Thành ăn anh nữa.

Vương Tịnh này vẫn luôn đầu to không não, người khác kích động mấy câu, cô ta đã không nhịn được mà nổi giận với cô ấy.

“Không phải, Tô tổng, tôi…”

Vương Tịnh tìm không ra cái cớ để phản bác.

Lam Hân thấy anh ta quay video, mày đẹp nhíu chặt, sao anh ta phải làm thế? Chuyện này tự cô có thể giải quyết.

Tham dự như vậy, những người này lại càng nhìn cô không thuận mắt.

Tô Cảnh Minh nhìn về phía Lam Hân, tháy trang phục của cô ấy đều dính rượu, anh nhíu mày nói: “Cô Lam, trước tiên cô trở về phòng thay quần áo đi đã, không cần để ý tới lời nói của người phụ nữ này, co là giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị, có người ăn không được thì bảo nho chua, chuyện này tôi sẽ nói với Lục tổng để Lục tổng tự mình giải quyết.”

Lam Hân nhìn Vương Tịnh lo lắng nhưng không biết làm thế nào một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, cô gật đầu với Tô Cảnh Minh rồi chậm rãi rời đi.

Nếu anh ta đã muốn làm chỉm đầu đàn thì cô cũng nhàn hạ lui xuống.

Dịch Thiên Kỳ thấy vậy, yên tâm hơn rất nhiều.

“Sao thế? Anh rất lo lắng cho cô bé?”

Lý Nghệ Na không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Dịch Thiên Kỳ, cười hỏi.

Dịch Thiên Kỳ cười nói: “Lo lắng là điều hiển nhiên, đứa trẻ này sống không dễ dàng.”

“Yol Dịch tổng của chúng ta cũng học được cách thương yêu người khác rồi?”

Lý Nghệ Na cười nói, trong lòng cảm thấy thật kỳ lạ, Dịch Thiên Kỳ là người lạnh lùng, ngoại trừ làm kinh doanh kiếm tiền rất ít khi lo chuyện bao đồng.

“Nghệ Na, con người dần dần rồi sẽ thay đổi, đứa trẻ này rất nỗ lực, cô tiếp xúc với con bé nhiều chút sẽ biết năng lực của nó.”

Dịch Thiên Kỳ nói xong, ra hiệu cô ấy qua bên kia nói chuyện.

Hai người rời đi, Tô Cảnh Minh mới thu hồi ánh mắt nhìn hai người.

Thực ra anh rất hứng thú với việc Dịch Thiên Kỳ biết Lam Hân.

Thấy Vương Tịnh ngơ ngác nhìn anh, trên khuôn mặt đẹp trai có mấy phần đùa giỡn, cười nói: “Cô Vương, cô đừng nhìn tôi như vậy chứ? Tôi sẽ xấu hồi!”

Những người xung quanh nghe thấy vậy, lập tức nhốn nha nhốn nháo.

Đại công tử Tô gia lưu luyên cả khóm hoa cũng biết xấu hỗ? Lời này nói ra, chỉ sợ ngay cả bản thân anh cũng không tin được! “Anh!”

Vương Tịnh thở gấp! “Vương Tịnh, đủ rồi! mất mặt trước mặt người khác còn không mau xin lỗi Tô tổng.”

Cha của Vương Tịnh, Vương Diệu Huy nổi giận đi tới, quắc mắt trừng con gái, mắng rất to.

“Cha, con…”

“Con nhìn con xem, có mất mặt hay không, mau chóng xin lỗi Tô tổng!” Vẻ mặt Vương Diệu Huy tái mét, ngắt lời con gái, cái con bé không có não này, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cái gì cũng dám nói.

Vương Tịnh thấy sắc mặt khó coi của cha, đáy lòng kinh sợ, ánh mắt như cười như không rời lên trên người Tô Cảnh Minh, giọng nói dịu dàng: “Lục tổng, tôi xin lỗi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.