Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 46: Chương 46: Không tiện nói ra sao?




Lục Hạo Thành cười, khóe môi mắp máy một chút, ánh máy hơi suy nghĩ, nhìn cô khuấy bát cháo, giọng nói thanh tuyến của anh lên tiếng:”Nếu Lam tiểu thư không có vấn đề gì, thì tôi có, mạo muội hỏi một câu, quê của Lam tiểu thư đây ở chỗ nào vậy?” Ánh mắt Lam Hân kỳ quặc nhìn anh, do dự một lát, rồi hỏi:”Lục tổng tại sao lại muốn biết cái này?” Cần Hi vận dụng mối quan hệ của mình, đem địa chỉ của cô, họ tên xóa hết, chính là để người của Khương Gia không tìm được cô.

Lục Hạo Thành và Khương Gia có quen biết.

Lục Hạo Thành nhàn hạ nhìn Lam Hân, ánh mắt thâm thúy hiện lên khuôn mặt của anh, không buông tha tí nào.

Anh dường như có thể hiểu hết được cái ánh mắt đó, khiến cho Lam Hân có cảm giác muốn chạy trốn đi.

Cô ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi tầm mắt của Lục Hạo Thành.

Nhưng dù vậy, cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Hạo Thành đang nhìn cô, gương mặt của cô, giống như là lửa thiêu, nhiệt độ nóng chảy như phả vào mặt cô.

“Không tiện nói ra sao?”Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân không trả lời, không có ý định buông tha cho cô.

Anh có thể cảm nhận được, sau khi anh hỏi được câu này, sự băn khoăn và khẩn trương của cô, cô càng đứng ngôi không yên.

Đối với người bình thường mà nói, đây là một câu hỏi rất bình thường, nhưng đối với Lam Hân mà nói, rất khó để trả lời.

Ít nhất là hiện tại, cô vẫn không muốn để Khương gia phát hiện ra thân phận của cô.

Lam Hân thu lại ánh mắt, mạnh dạn đối mắt, cười cười, giọng nói an nhàn:”Không có gì là khó nói cả, tôi từ nhỏ sống ở thành phố Giang.” Nghe thấy câu trả lời của cô, trong lòng Lục Hạo Thành thoải mái hơn rất nhiều.

Mộc Tử Hành quay về trong đêm, hôm nay đã bắt đầu điều tra chuyện của Khương Gia.

Còn cả cô gái bảy năm trước, rất nhanh sẽ điều tra ra được tất cả.

Lục Hạo Thành hơi tiến về phía trước một chút.

Lam Hân có thể cảm nhận được cả hơi thở của anh, có vẻ mọi thứ đã dễ thở hơn, bao phủ hai người, trong lòng cô, không hiểu sao có chút khẩn trương.

Lục Hạo Thành không hút thuốc lá, cũng không thích uống rượu, bình thường không có việc gì, đều sẽ ra sức học tập.

Cũng không giống như các công tử nhà giàu khác, đi chơi khắp cả đêm.

Chỉ là đưa nhân viên trong công ty đi tụ họp, tụ họp xong, thì chỉ đi KTV.

Trong mắt các cô gái ở thành phố Giang, Lục Hạo Thành chính là bạch công tử mà tất cả các cô gái đều muốn được gả cho.

“Hóa ra là thành phố Giang?” Lục Hạo Thành muốn từng bước tìm hiểu, nhưng cũng muốn phải tìm đến cùng, anh sợ sẽ dọa cô, cô hơi núp mình vào, anh càng không thể nào tra hỏi.

Ngữ khí của anh bỗng ôn nhu hơn rất nhiều, hướng về phía cô mà nói:”Mau ăn đi! Không là nguội mắt.” Lam Lam gật gật đầu, đối với lời nói của Lục Hạo Thành, trong lòng có rất nhiều điều hoài nghi, không có căn nguyên nào có thể tìm hiểu.

Cô cúi đầu ăn đồ ăn, từng miếng từng miếng một, ăn rất là nhanh.

Từng giây từng phút ở cùng với Lục Hạo Thành, cô có thể cảm nhận được sự dày vò thể xác, hai người ở cùng nhau, chỉ là thời gian nửa tiếng thôi, nhưng cô thấy như là hàng thế kỉ đang chậm rãi trôi qua vậy.

Cùng lúc này đây, trên tường trong quán, không biết là ai đã bật lên, hiện lên một đoạn ngắn của trận đấu dành vị trí thứ nhất của Lam Tử Nhiên đàn dương cằm.

Âm thanh phát ra từ ti vi, thu hút Lam Hân, nhìn thấy khuôn mặt anh tuần của con trai cô không nhin được liền cười hạnh phúc, Nhiên Nhiên của cô thật là giỏi.

Tiểu Tuấn rât thích đọc sách, chơi điện tử, còn Kỳ Kỳ thì thích vẽ tranh, ba bảo bối của cô thật sự là rất giỏi.

Lục Hạo Thành nhìn thấy cô cười rất tự nhiên, theo ánh mắt của cô nhìn lên tỉ vi trên tường.

Nhưng đoạn cắt đó, là âm thanh của người đàn dương cầm, rất dễ nghe.

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn thấy bát cháo của cô đã hết, anh cũng ăn được một nửa, anh nhẹ nhàng ăn thêm một ít, rồi cười nhẹ nhàng, cả người anh đều được thả lỏng hơn vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.