Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 541: Chương 541: Lam Lam sao lại trêu chọc bọn họ




Lục Hạo Thành nói: “Mỗi lần đều là Tiểu Tuấn ra tay, người chồng tương lai như tôi chẳng phải hét giá trị sao?” Anh muốn vì Lam Lam làm tất cả mọi chuyện, không nghĩ Lam Lam lại từ chối.

Âu Cảnh Nghiêu: “…… 3 Âu Cảnh Nghiêu nhát thời không phản ứng kịp, dù sao bọn họ làm cún độc thân những năm qua, ai cũng chưa từng yêu đương, chỉ mỗi Lục Hạo Thành làm người ta ngã ngửa, không chỉ yêu đương, mà có con luôn rồi.

Khó tin nữa là còn sinh ba, nên bản thân anh không phản ứng kịp cũng là điều dễ hiểu.

Anh không chút để ý mở miệng: “Vẫn còn sớm!”

Lục Hạo Thành nhíu mi: “Cái gì còn sớm?”

Âu Cảnh Nghiêu: “Làm chồng người ta!”

Lục Hạo Thành: “…… F Đồng đội ngu như heo có tồn tại không? Trước mắt anh có một tên.

“Âu Cảnh Nghiêu, cậu không thể lạc quan một chút sao?” Lục Hạo Thành lạnh nhạt nhìn người kia, anh đang sốt ruột muốn kết hôn, đưa Lam Lam về nhà. Nhưng cũng biết vài ngày nay bản thân có chút nóng vội. Cô gái nhỏ đó, bởi vì những gì trải qua ở quá khứ, sẽ không dễ dàng yêu một ai.

Âu Cảnh Nghiêu: “Bát tự còn chưa xem đâu”

Lục Hạo Thành gõ ngón tay thon dài trên bàn làm việc, nói: “Tôi có con gái trợ giúp.”

Kỳ Kỳ vẫn muốn giúp anh.

Âu Cảnh Nghiêu: “Cậu tự tin là tốt rồi!”

Lục Hạo Thành: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu không thể đổi câu khác sao?” Tên thẳng nam màu, ngay cả anh cũng bó tay, “Hơn nữa, sau này cậu cũng phải yêu đương chứ?” Lục Hạo Thành lại bồi thêm một câu.

Âu Cảnh Nghiêu nghiêm mặt, tựa hồ đang cẩn thận nghĩ về vấn đề này.

Lục Hạo Thành cũng chờ mong câu trả lời của Âu Cảnh Nghiêu, dù sao đời này, cậu ta cũng chưa động lòng với cô gái nào.

Nếu nói có, đó là Lam Lam.

Lục Hạo Thành nhớ tới chuyện cũ, đáy lòng có chút khó chịu.

Vào lúc này, bỗng nhiên nghe được giọng nói thản nhiên của Âu Cảnh Nghiêu: “Vấn đề yêu đương, còn phải xem duyên phận, hơn nữa tôi cũng chưa nghĩ đến vấn đề đó. Sợ tôi cô đơn sao sao? Tôi ở bên cậu đến già cũng có thể.”

lục LAO THANH. án Lục Hạo Thành vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Âu Cảnh Nghiêu, cả người nhanh chóng co rúm lại, lời này là từ miệng Âu Cảnh Nghiêu nói ra sao?

Lục Hạo Thành chỉ cảm thấy như xuất hiện ảo giác, anh đúng là sợ cậu ta cô đơn, khả nhưng cũng không cần phải hy sinh lớn như vậy, ở cạnh nhau cả đời nha.

“Nào GÓ ” Ánh mắt Lục Hạo Thành lóe lóe, “Cảnh Nghiêu, tôi có Lam Lam.”

Anh có chút không đành lòng nói ra.Hơn nữa, mẹ cậu ta cũng không phải là người bình thường, nếu anh chậm trễ cả đời con trai bà ấy, mẹ cậu ta nhất định sẽ mang theo dao làm bếp 4. c, Không, dao mỗ tới giết anh.

Âu Cảnh Nghiêu: “…… ; Bỗng nhiên, Lục Hạo Thành nhìn Âu Cảnh Nghiêu một cách kì quái.

Âu Cảnh Nghiêu nháy mắt biết Lục Hạo Thành suy nghĩ cái gì?

Anh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cũng chỉ nói tình huống xấu nhất thôi. Cậu bóp chết ý tưởng đó, tôi vẫn thấy bình thường.”

Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây là quả là vấn đề phức tạp.

ñ Thấy Lục Hạo Thành thở dài nhẹ nhõm, Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy tù túng, đây là Lục Hạo Thành sao?

Từ khi nào mắt nhìn chuẩn xác đã bị giảm sút vậy?Thật ra cũng không phải lỗi của Lục Hạo Thành, chỉ do lời anh nói khiến người ta dễ hiểu sai.

Lục Hạo Thành vui mừng nói: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu làm tôi sợ nhảy dựng.” Tuy rằng có tin đồn anh nam nữ đều ăn, nhưng anh rất bình thường, chỉ yêu mỗi Lam Lam.

PKhi’KhUi.. J? ” Âu Cảnh Nghiêu thấp giọng ho khan vài tiếng, anh cũng bị đồn đãi là nam nữ đều ăn, quả nhiên đã dọa người Nhất định là tối hôm qua không ngủ đủ, biểu đạt có chút không linh hoạt, khiến Lục Hạo Thành không tin vào tai mình..

Lục Hạo Thành bắt đầu nói chuyện chính: “Xử lý những bình luận kia đi.”

Âu Cảnh Nghiêu: “Xem tình hình!”

“Tình hình gì?” Lục Hạo Thành nhìn qua, ánh mắt nguy hiểm.

Âu Cảnh Nghiêu cầm lấy máy tính của mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Chờ tôi làm xong, Tiểu Tuần chỉ sợ đã xử lý tốt.”

Một câu, khiến Lục Hạo Thành đau đớn, người cha này còn ích lợi gì?

Anh tắt đi tin tức, bắt đầu công việc, hôm nay cũng muốn cùng Lam Lam tan ca.

Nhà họ Cố!

Lâm Mộng Nghỉ sáng sớm đã thấy được tin tức của Lam Hân.

Bà cùng Có Tích Hồng ở trong phòng nói chuyện phiếm, nhìn những bình luận chửi con gái, vợ chồng hai người trong lòng cũng không máy dễ chịu.

Cố Tích Hồng nhìn Lâm Mộng Nghỉ hỏi: “Sao cứ hai ba ngày lại có tin tức mắng Lam Lam, Lam Lam làm gì chọc đến bọn họ 2”

Lâm Mộng Nghi trào phúng “Những người đó là ghen tị Lam Lam, A Thành là ai, hiện tại là người đứng đầu trong giới, so với ngôi sao hạng A còn nỗi tiếng hơn, lại còn không có tin tức tiêu cực. Rất nhiều phụ nữ hận không thể gả cho nó ngay lập tức. Thằng bé lại chỉ yêu Lam Lam, mấy người đó đương nhiên là muốn bôi xấu Lam Lam.”

PHịa ha. 2x „ ” Cố Tích Hồng cười cười: “Mộng Nghi, hôm nay bà có vẻ tỉnh táo hơn nhiều rồi.”

Lâm Mộng Nghỉ hiểu ý chồng, liếc xéo một cái, “Hiện tại và trước kia có thể giống nhau sao? Trước đó, An An còn ở trước mặt tôi nói xáu Lam Lam rất nhiều nên mới xảy ra chuyện, hiện tại đã khác, Lam Lam là con gái chúng ta, ông xem tính cách của con bé, có thể trở thành kẻ thứ ba sao?”

Có Tích Hồng bỗng nhiên lo lắng nói: “Hiện tại sản phẩm mùa thu của công ty Hạo Thành rất nhanh sẽ đưa ra thị trường, rất nhiều bình luận đều chống lại thiết ké của Lam Lam, chửi rủa không ngừng, ít nhiều sẽ có chút ảnh hưởng đi?”

Lâm Mộng Nghỉ sửa sang lại quần áo, vừa nghe ông nói lời này, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng, nhìn thoáng qua Cố Tích Hồng, nói: “Cũng phải, nhưng thiết kế của Lam Lam tôi có xem qua, rất có thực lực nói chuyện, hơn nữa hiện tại nó còn là học trò của cô Lý Nghệ Na, chỉ cần tin tức này được công bó, lời đồn sẽ bị bác bỏ.”

Cố Tích Hồng tự hào gật đầu, “Đúng vậy, tin đồn sẽ tự dập tắt.”

Lâm Mộng Nghi cười nói: “Chỉ cần thiết kế của Lam Lam, đều được mọi người tán thành cùng yêu thích, khiến đám người kia không thể bới móc, lời đồn đãi chuyện nhảm nhí cũng sẽ không tính cái gì”

Cố Tích Hồng cũng hiểu nhưng vẫn lo lắng, ông cầm lấy di động, gọi cho Lam Hân.

Lúc này Lam Hân đang xem phối hợp trang phục.

Điện thoại bỗng nhiên đỗ chuông, là cha Có.

Cô liếc nhìn Ninh Phi Phi, thấy cô ấy đang bận rộn làm việc, cô cũng không quấy rầy, đi ra ngoài nghe điện thoại.

“alol Cha.”

Có Tích Hồng: “Lam Lam, con không sao chứ? Cha lo lắng nên gọi điện thoại hỏi một chút, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của con chứ?”

Lam Hân nghe vậy, trong lòng cũng ấm áp: “Cha, không đâu, con cũng không sao, tin tức trên mạng, cha không cần nhìn, người khác thích nói gì kệ họ. Cứ mặc họ nói, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Cô cũng không phải là nghệ sĩ, bốn phía đưa tin, chẳng qua là bị người ta lấy ra làm bia đỡ đạn, tẩy trắng Tiêu Nhược Huyên mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.