Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 526: Chương 526: Lo lăng gió lón thêm nữa sẽ gãy




Lam Tử Kỳ tức giận nói vọng ra cửa: “Lam Tử Nhiên, không mua vây anh trở về làm gì? Đồ keo kiệt.”

Lam Tử Tuần yên lặng nghe, ánh mắt thản nhiên nhìn thoáng qua em gái.

Ánh mắt dửng dưng đó, đã bị Lam Tử Kỳ bắt được, lập tức giận dữ.

Mắt Lam Tử Tuấn tối sâu hơn, trong lòng đột nhiên nỗi lên một dự cảm xấu.

Quả nhiên, ngay sau đó Lam Tử Kỳ đã bộc phát, hướng về phía Lam Tử Tuần hô to: “Anh cả, giấy vé của em đâu?”

Lam Tử Tuấn: “Ở cửa hàng của người ta.”

Lm TƯ KỶ V ớt dẹp ụ Vậy sao còn không đi mua, không thấy mình đang tức giận ư?

Lam Tử Tuấn đứng dậy, yên lặng đi ra ngoài, nuông chiều em gái, nói chung một người anh tốt không được nổi nóng với em gái mình.

Lam Tử Tuần vừa mới ra tới cửa, Lam Tử Kỳ bỗng nhiên nói: “Anh, anh đưa em trở về phòng trước rồi đi.”

Lam Tử Tuấn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn nhìn em gái còn mập mạp hơn mình, giọng lạnh nhạt: “Em cảm thấy anh ôm nỗi em không?”

Lam /LLÚ, KVE 6 S27. 7 Sao ôm không nổi?

“Em rất béo sao?” Cô bé hỏi.

Lam Tử Tuần chỉ vào gương nói: “Em không soi gương hả?”

Lam Tử Kỳ vẻ mặt đúng lý hợp tình nhìn anh cả, “Có chứ, em thấy rất thon thả.”

Lam Tử Tuấn bỗng nhiên chỉ về hướng công viên trước nhà nói: “Trong công viên có một tượng con voi con, em có thể qua duỗi chân ra so với nó.”

ĐỘ. dể S ” Lam Tử Kỳ cứng họng.

Anh dám nói thẳng bản thân mình so với cái tượng voi kia không khác biệt cân nặng.

Lam Tử Kỳ bỗng nhiên phản ứng lại, trừng lớn mắt: “Anh cả, anh đang châm biếm em béo sao?” . Google ngay trang * T RUMtruyen.NE T *

Lam Tử Tuấn yên lặng lắc đầu, lần này lăn xuống cầu thang, đầu óc cũng chậm chạp, hiện tại mới phản ứng lại được, cậu vừa đi vừa nói: “Anh bảo bà đến ôm em trở về phòng.”

Ngay sau đó, cửa phòng “ầm” một tiếng liền bị đóng lại.

Lam Tử Kỳ bị dọa đến đến ngớ người, trên khuôn mặt nhỏ bé vẫn còn một giọt nước mắt đang chực trào ra.

Cô bé mang vẻ mặt đau thương, sao dạo này luôn đen đủi như vậy?

Chuyện nào cũng ập tới.

Lam Tử Kỳ nắm chặt tay, lau nước mắt trên mặt, anh cả mỗi ngày đều nhìn chằm chằm máy tính, rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Đây là một cơ hội tốt, mình phải qua nhìn xem, có phải anh trai đang làm chuyện gì mờ ám không.

Lam Tử Kỳ đang muốn hành động, bỗng nhiên đau khổ phát hiện, hiện tại mình một thân băng bó, nào có năng lực chạm vào chiếc máy tính thần bí kia.

Đương nhiên, đối với anh cả mà nói, nó cũng giống như vị thần, nhưng với cô bé, nó chỉ là cái máy tính bình thường, vậy mà anh cả thường xuyên xem như bảo bối hận không thể ôm nó cùng ngủ.

Lam Tử Kỳ liếc mắt quan sát vị trí, chỉ có thể thất vọng lắm bằầm một câu: “Biết bao giờ mới có cơ hội đây?”

Ngày thường muốn vào phòng anh cả, cô bé còn phải xem sắc mặt chủ nhân đấy.

Có đôi khi thật sự hoài nghỉ có phải anh ruột mình không, nhưng khi nhìn vào gương, kia đường nét lại giống nhau như đúc, hoàn toàn xua tan suy nghĩ ngớ ngắn của cô bé.

Bỗng nhiên, cửa bị mở ra, Mộ Thanh cười tủm tỉm tiến vào.

“Kỳ Kỳ, bà đưa con trở về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Lam Tử Kỳ buồn rầu “Bà, anh cả nói, ôm không nổi cháu, so với anh cả thì cháu béo hơn sao?” Lam Tử Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mộ Thanh nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn cháu gái.

Lam Tử Kỳ nhất thời căng thẳng.

Mộ Thanh cười nói: “Kỳ Kỳ, tay chân cháu đúng là so với anh trai thì tròn trịa hơn chút.”

Trön ma» Ị Đó không phải là béo sao?

Lam Tử Kỳ khóc không ra nước mắt, mình béo lên khi nào vậy?

Đúng là đau thương không dậy nỗi!

“Bà, sao ba không nói thẳng là cháu béo đi?” Lam Tử Kỳ đáy lòng nghĩ, từ hôm nay trở đi, nhất định phải giảm béo.

VÀ, há có ” Mộ Thanh tựa hồ nhìn ra trong lòng cô nhóc này suy nghĩ cái gì.

Bà cười nói: “Kỳ Kỳ, cháu không béo, dáng người hiện tại mới thích hợp, mặc quần áo cũng đẹp hơn, gầy quá rất khó coi nha.

Cháu nhìn mẹ cháu, gầy như gậy trúc, eo nhỏ, gầy guộc đó, bà đều lo gió lớn một chút liền gãy.”

Lam Tử Kỳ nói: “Bà là ghét bỏ ta mẹ cháu khó coi sao?”

Một câu, làm cho Mộ Thanh cảm giác áp lực đầy mình, lập tức hiểu cảm giác của Lam Hân khi trò chuyện với cháu gái, quá khó khăn.

“Bà, bà thử nghĩ cháu tiến vào giới giải trí, có được không?”

Lam Tử Kỳ phá lệ hỏi, một đôi mắt chờ mong sáng ngời như pha lê, cô bé nháy mắt đã quên bản thân phải làm hoạ sĩ chỉ muốn chứng tỏ với anh hai nhà mình.

Không biết, Lam Tử Nhiên mỗi lần nhìn thấy ánh mắt khinh thường của em gái thật sự không còn muốn phấn đấu.

Mộ Thanh dở khóc dở cười, đối với cô nhóc hay có những ý tưởng kỳ quái này, bà chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.

Mộ Thanh cười nói: “Kỳ Kỳ, cuộc sống cần có đam mê, cái này có thể khiến người khác cảm thấy không thể ngăn cản, sẽ nhường đường cho thành công của cháu! Một người có tính cách không bao giờ khuất phục có thể lay động lòng người, hơn nữa còn có thể thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng cháu có ý nghĩ như vậy, trước hết hãy nhớ tới ước mơ làm họa sĩ.”

Mộ Thanh rất có kiên nhẫn với cô cháu gái nhỏ.

Ba bảo bối xuất hiện, đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của bà, mỗi ngày trải qua càng thêm ý nghĩa.

Lam Tử Kỳ vừa nghe tới giấc mộng họa sĩ, nháy mắt muốn nỗi cơn tự ném đá vào chân mình, mắt to chớp chớp, “Bà, hiện tại cháu sẽ bóp chết mộng làm ngôi sao, cố gắng làm họa sĩ nhí thôi!”

Mộ Thanh mỉm cười gật đầu, biết này cô nhóc đã nghĩ thông suốt liền đưa Kỳ Kỳ trở về phòng nghỉ ngơi.

Lam Tử Kỳ còn đang đọc sách, chờ anh cả mua giấy vẽ trở về.

Lam Tử Tuấn mang theo giấy vẽ, chậm rãi về nhà, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng đậu ở cửa.

Mà lúc này, Mộ Thanh đang ở trong sân tưới hoa.

Người đàn ông ngồi trong chiếc xe sang trọng này là Lục Dật Kha, nhịn vài ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được, liền đánh xe qua nhìn Mộ Thanh.

Nghe nói chồng bà là ông trùm bất động sản Dịch Thiên Kỳ, ông ta lại đứng ngồi không yên.

Ông ta gặp Dịch Thiên Kỳ cũng phải nễ mặt vài phần, mà Mộ Thanh, vợ trước của mình, giờ là vợ của Dịch Thiên Kỳ.

Rõ ràng ông ta đã biết, bản thân năm đó đã đánh mắt một viên ngọc quý thế nào.

Có một số việc, chờ khi thật sự thấy rõ ràng, mới có cảm giác đã mắt đi.

Lục Dật Kha phức tạp nhìn người trong sân đang nở nụ cười hạnh phúc.Ông ta phát hiện, Mộ Thanh lúc còn ở cạnh mình, chưa từng tươi cười như vậy.

Chợt nhớ tới một câu thành ngữ, không hề quyến luyến, lúc Mộ Thanh rời đi, ánh mắt rất xa lạ, ánh mắt không hề quyến luyến.Tựa hồ như muốn nói, người đã vô tình, sao ta lại phải nhớ mãi không quên.

Ngày đó, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi khi nhớ tới bà vì mình mà đã làm những gì, cho ông ta bao nhiêu cơ hội, muốn bảo vệ mái ấm gia đình, tim đau đến không thở nỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.