Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 576: Chương 576: Lục Hạo Thành, anh có đi không




Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: “Mau tới giúp tôi, tôi bị sự khiêm tốn của cậu làm cho choáng váng.”

Lam.HãN,……- Một phen bắt đắc dĩ lướt qua.

Lam Hân trả lời: “Nghiên Nghiên, tôi sẽ qua giúp, trước tiên cậu lên giường ngồi một lát, lát nữa trẫm sẽ qua hầu hạ.”

@ ánh mặt trời ấm áp của tôi: “Ha ha ha……

Nhạc Cần Hi bật cười.

Ánh mắt Lam Hân mông lung, bảy mươi triệu kia cũng.

không làm cô hoang mang, Nhạc Cẩn Hi cười một tiếng làm cho trán cô đầy mồ hôi.

@ Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: “Lam Lam, tôi rất ngóng trông.”

Lam Hân: “Nghiên Nghiên, tôi thấy cậu chảy nước miếng.”

@ Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: “Cậu cứ high một mình đi!!”

Lam Hân: “Nghiên Nghiên, tôi là tôm lớn.”

@ Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: “Lam bảo bối, cậu càng ngày càng “Khiêm tốn ” không tồi, không tồi, Lam bảo bối có tiền bộ.”

Lam Hân: “Nghiên Nghiên, quá khen.”

@ Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: “Lam Lam, tôi tiếp tục nằm, con trai đến mát xa cho tôi đâu? Chị Tư Tư nói, cậu lao lực quá, chịu kích thích, để tối về xả stress cho cậu.”

Lam Hân: làm thế nào để bày tỏ đây.

Cô lại gõ thêm một dòng: “Nghiên Nghiên, I love you, nói cho chị Tư Tư, buổi tối tôi sẽ về làm vằn tanh, biểu đạt lòng thành của mình.”

@ Đang trên đường trở thành người phụ nữ giàu có: Không hồi âm.

Nhạc Cẩn Hi cũng không nói nữa, group chat ba người.

chính là như vậy.

Lam Hân cười cười, tiếp tục công việc.

“Oa!” Ninh Phi Phi bỗng nhiên cảm thán một tiếng, “Quản lý Lam, các phương tiện truyền thông lớn hôm nay đều đưa tin về chuyện này, và mọi người đang tìm kiếm con gái của giám đốc Dịch là ai? Quản lý Lam, cô đoán xem, là ai?”

Lam Hân bát đắc dĩ lắc đầu, “Phi Phi, nhanh làm việc đi, đừng quan tâm chuyện này. Tôi nói là tôi, cô sẽ tin tưởng Sao?” Cô còn muốn tan ca sớm chút đây.

Ngày mai còn phải đi giao lưu thời trang quốc tế, đêm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, giữ cho thể trạng tốt nhất Ninh Phi Phi vừa lướt di động vừa nói: “Quản lý Lam, cô đừng hay nói giỡn, nếu là cô, tôi đã sớm ôm đùi. Thế giới này thật không công bằng, con gái giám đốc Dịch đúng là tốt sỐ.”

Lam Hân bát đắc dĩ, thế giới này thật sự thay đổi, ngay cả nói thật cũng không có người tin.

Cô cười nói: “Phi Phi, tiền tài đều là vật ngoài thân, đủ dùng là được rôi.

Ninh Phi Phi nhanh chóng liếc cô một cái: “Quản lý Lam, lời tuy như thế, nhưng không có tiền tuyệt đối không thẻ,: hiện tại tôi đang trong tình trạng tiền không đủ dùng, cho nên không thể hiểu được cảm giác của những người coi tiền như rác.”

Lam Hân lắc đầu bật cười, chuyện chủ đề: “Cố An An đã – làm việc ở công ty khác, vị trí của cô ta có ai thế chưa?”

Công việc của Cố An An trong khoảng thời gian này đều là chị Dương đảm nhiệm.

Ninh Phi Phi nói: “Còn chưa tìm được người thích hợp, công ty đang có thông báo tuyển dụng.”

“Ò!” Lam Hân nói xong, tiếp tục làm việc.

Sắp đến giờ tan tầm, Âu Cảnh Nghiêu qua gọi cô đến văn phòng Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành cũng đã trở lại.

Làm cho Lam Hân ngạc nhiên chính là vợ chồng họ Cố cũng đến đây.

Lam Hân nhìn hai người, cười gọi: “Cha, mẹ, hai người không sao chứ?”

Hai anh trai vẫn đang bị tạm giữ, phía Tô Cảnh Minh còn chưa có tin tức.

Cố Tích Hồng nói: “Lam Lam, sự tình hôm nay cảm ơn con cùng A Thành, nếu không có hai đứa, nhà họ Có chúng ta thật sự xong rồi.”

Lam Hân nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Lục Hạo Thành, nói: “Cha, chúng ta là người một nhà, cha không cần nói như vậy.”

Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, cười nói: “Giám đốc Lục, cảm ơn anh.”

Chuyện như vậy, mọi người đều tránh không kịp, chỉ có anh cùng cha đồng ý đứng ra trợ giúp nhà họ Có.

Ánh mắt Lục Hạo Thành thâm trầm nhìn cô, không nói gì.

Anh không cần lời cảm ơn của cô, chỉ cần ở thời điểm cô cần giúp đỡ, người đầu tiên cô tìm đến là mình, anh đã hạnh phúc hơn bao giờ hét.

Nhưng hai tiếng “Cảm ơn” của cô làm như bọn họ rất xa lạ.

Lam Hân nhìn ra Lục Hạo Thành không vui, cũng biết nguyên nhân anh không vui…

Lâm Mộng Nghi nhìn Lam Hân cười nói: “Lam Lam, đến đây với mẹ.”

Lam Hân chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua bà rồi đi đến bên cạnh.

Lâm Mộng Nghỉ kéo tay cô, gắt gao_ nắm trong tay, “Lam Lam, chân con đỡ nhiều chưa?”

Lam Hân: “Đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là không thể đi giày cao gót.”

“Lam Lam, vậy đừng đi, thân thể qua trọng, vóc dáng của con không đi giày cao gót, vẫn đẹp.” Lâm Mộng Nghi đau lòng nhìn cô, muốn nhanh chóng đưa con gái về nhà.

Con ruột vẫn là con ruột, lúc cha mẹ gặp khó khăn cũng không bỏ mặc.

Lam Hân cười gật gật đầu, không nói gì.

Có Tích Hồng ở một bên hỏi: “Lam Lam, chuyện mảnh đất kia, thật sự biết ơn cha con, ông ấy đã gián tiếp giải quyết tất cả khó khăn của nhà của chúng ta.”

Lam Hân bất đắc dĩ cười: “Hôm nay con tới tìm, cũng không nghĩ ông ấy sẽ mua lại mảnh đắt này, còn chỉ tưởng rằng ông ấy sẽ chỉ đầu tư” Sau nhìn thấy tin tức, cô cũng rất sửng sốt.

Có Tích Hồng: “Lam Lam, công ty giám đốc Dịch, cũng không có hình thức cổ phần đầu tư, ông ấy là người cha tốt.”

Có Tích Hồng đáy lòng chua xót, Lam Lam hồi nhỏ cũng thân thiết với ông, nếu con bé không mát tích, làm công chúa nhỏ nhà bọn họ, cũng sẽ rất hạnh phúc.

Lam Hân nhìn cha, cười ngọt ngào: “Cha, cha cũng là người cha tốt.”

Nghe câu này, tâm trạng khó chịu của Cố Tích Hồng cũng nguôi ngoai vài phần.

Lam Hân biết, cha mẹ nào cũng yêu thương con cái, bọn họ cũng giống nhau.

Lâm Mộng Nghi lên tiếng: “Lam Lam, A Thành, các con đêm nay đừng về nhà ăn cơm, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân.

Lam Hân cũng vừa vặn nhìn về phía anh, ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Lục Hạo Thành vẫn thâm trầm khó hiểu như vậy.

Lam Hân: “Lục Hạo Thành, anh có đi không?”

Nghe được xưng hô từ giám đốc Lục biến thành Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành vội vàng gật đầu, “Đi.”

Lam Hân lúc này mới cười cười.

Có Tích Hồng: “Gọi cả Tử Hoành, Cảnh Nghiêu cùng đi, phía Cảnh Minh chỉ sợ phải đến buổi tối, Lục Hạo Khải vẫn không chịu giải hòa.”

Có Tích Hồng đáy lòng chua xót, Lam Lam hồi nhỏ cũng thân thiết với ông, nếu con bé không mát tích, làm công chúa nhỏ nhà bọn họ, cũng sẽ rất hạnh phúc.

Lam Hân nhìn cha, cười ngọt ngào: “Cha, cha cũng là người cha tốt.”

Nghe câu này, tâm trạng khó chịu của Có Tích Hồng cũng nguôi ngoai vài phần.

Lam Hân biết, cha mẹ nào cũng yêu thương con cái, bọn họ cũng giống nhau.

Lâm Mộng Nghỉ lên tiếng: “Lam Lam, A Thành, các con đêm nay đừng về nhà ăn cơm, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”

Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân.

Lam Hân cũng vừa vặn nhìn về phía anh, ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Lục Hạo Thành vẫn thâm trầm khó hiểu – như vậy.

Lam Hân: “Lục Hạo Thành, anh có đi không?”

Nghe được xưng hô từ giám đốc Lục biến thành Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành vội vàng gật đầu, “Đi.”

Lam Hân lúc này mới cười cười.

Có Tích Hồng: “Gọi cả Tử Hoành, Cảnh Nghiêu cùng đi, phía Cảnh Minh chỉ sợ phải đến buổi tối, Lục Hạo Khải vẫn không chịu giải hòa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.