Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 182: Chương 182: Người đàn ông lạnh lùng đáng chết này




Cô đã ra sức làm việc ở công ty này mấy năm rồi, khó khăn lắm Lâm Hiểu Mạn mới bỏ đi, cuối cùng cô cũng có cơ hội, cô trở về từ chỉ nhánh của công ty, vừa trở về đã được ngòi lên vị trí trưởng phòng.

Trong lòng cô vẫn luôn rất khó chịu.

Lam Hân nhanh chóng xem qua tất cả các chủ đề cuộc họp, sau đó sắp xếp lại các nội dung đó trong đầu một lượt, sau khi xác định không có vấn đề gì cô mới tắt máy tính.

Cô không nhìn đến Viên Viên mà đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Thấy vậy Viên Viên không bình tính được nữa, vội vã chạy theo cô ra ngoài.

“Trưởng phòng Lam…”

Lam Hân vừa bước ra khỏi phòng lập tức quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Viên Viên, cô biết cô ta cố ý làm vậy.

Khóe miệng cô khẽ nhéch lên, cô cắt giọng đanh thép: “Trợ lý Viên, cô nhớ cho kỹ, không phải là cô trợ giúp cho tôi mà cô đang giúp tập đoàn Lục Thị.

Làm tốt việc thuộc bổn phận của chính mình chính là công việc của cô, hôm qua sau khi tan ca, tôi đã nghiêm túc nhắc nhở cô những nội dung trong cuộc họp sáng nay, cô chỉ nói một câu “Tôi quên”

là xong chuyện sao, cô nhớ kỹ cô đang hưởng lương của tập đoàn Lục Thị.”

Lam Hân nói xong thì lập tức đi về phía thang máy, bóng lưng gầy gò của cô rất thẳng, tựa như cho dù giông bão có ập đến cũng không thể lay động được cô.

Viên Viên đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng vững vàng của Lam Hân mà không biết làm sao.

Cô nói không sai, hôm nay cô ta phạm phải một lỗi rất cơ bản mà không đáng phạm phải nó.

Âu Cảnh Nghiêu đứng ở phía đối diện đã chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Thấy vậy, Ninh Phi Phi nhanh chóng chạy theo Lam Hân.

Cố An An và Khương Tĩnh Hàm vẫn đứng yên tại chỗ.

Âu Cảnh Nghiêu quay qua nhìn Cố An An và Khương Tĩnh Hàm rồi lạnh lùng nói: “Trưởng phòng của hai cô đã đến phòng họp rồi, hai cô ngày đầu tiên đi làm đã muốn tới trễ sao?”

“Hừ! Có gì ghê gớm chứ, cô ta cũng chỉ là một trưởng phòng quèn thôi, cô ta làm sao có quyền lực bằng thư ký Âu được?”

Khương Tĩnh Hàm không ưa vẻ vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng đó của Lam Hân.

Thấy Lam Hân rời đi như vậy cô ta không suy nghĩ mà buột miệng nói.

Âu Cảnh Nghiêu nghe xong thì cau mày, chế nhạo: “Không dám, cô ấy là trưởng phòng thiết kế, bát cơm của Âu Cảnh Nghiêu tôi còn nhờ vào những sản phẩm mới của cô ấy mới giữ được, còn nữa, nếu không muốn làm…”

Âu Cảnh Nghiêu chỉ về phía thang máy, nói: “Đi vào thang máy và lập tức cút khỏi đây, đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt độc ác này của cô xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa, nhìn thấy nó là tôi đã thấy buồn nôn rồi.”

“Thư ký Âu, anh…”

Khương Tĩnh Hàm nhìn Âu Cảnh Nghiêu, trong lòng cực kỳ uất ức, người đàn ông lạnh lùng đáng chết này, sao mà lại khó chiều như vậy? Khương Tĩnh Hàm cô có kém Lam Hân ở điểm nào đâu, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gia thế có gia thế, không hề chịu thua Lam Hân ở bất cứ phương diện nào.

Âu Cảnh Nghiêu tại sao luôn có ác cảm với cô ta, mỗi lần gặp anh ta cô ta đều cảm thấy cực kỳ uất ức.

Cố An An cũng không nói gì mà xoay người đi về phía thang máy.

Hiện tại cô ta chưa thể gây chuyện được.

Lúc này Âu Cảnh Nghiêu mới bước tới gần Viên Viên, Lục Hạo Thành không có ở công ty nên ở đây anh ta chịu trách nhiệm tất cả.

“Chuyện gì vậy? Cô là trợ lý của trưởng phòng Lam, cô ấy đã đi họp rồi sao cô vẫn đứng ở đây?”

Giọng nói của Âu Cảnh Nghiêu trầm thấp và lạnh lùng, anh ta hơi nheo mắt lại khiến đường nét trên gương mặt đều hiện lên rất rõ ràng.

“Tôi…”

Viên Viên muốn nói lại thôi, cô ta lập tức có tính toán, cô ta ngước mắt nhìn Âu Cảnh Nghiêu bằng một vẻ rất oan ức và bắt đầu biện minh cho bản thân: “Thư ký Âu, tôi không chuẩn bị tốt các tài liệu mà trưởng phòng Lam cần trong cuộc họp sáng nay, hôm qua cô ấy dặn dò rất qua loa, tôi không hiểu được ý của cô ấy… Cho nên, cho nên mới…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.