Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 396: Chương 396: Nhất định là có nguyên nhân




Cô được biết phòng giao dịch bát động sản hiện đang rất sinh lời.

°I3-ha ” Dương Uẫn cười cười, mới nói: “Tiểu thư, nói cô có thể không tin”

Lam Hân cũng cười nói: “Chú Dương, gọi tôi là Lam Lam đi, chú gọi tiếng tiểu thư, làm tôi không được thoải mái.”

Dương Uẫn vừa nghe, hơi sửng sốt, cũng hiền hoà gọi: “Được, Lam Lam.”

Lam Hân nói: “Chú Dương, chú nói xem, cháu sẽ tin”

“Được! Lam Lam, là bởi vì cha của cô, là một người rất chú ý phong thủy.

Cô có biết tại sao một loạt các dãy nhà ở khu Giang Phổ đều không xây cao quá 10 tầng không?”

Lam Hân nghe vậy thì khá ngạc nhiên: “Ò, đó là bởi vì khu đó phong thuỷ không tốt sao?” Cô cẩn thận hồi tưởng lại, nhà mặt đường quả thật không cao, nhưng nhà hai bên sườn lại cao hơn rất nhiều.

Dương Uẫn nói: “Cũng có thể nói như vậy, nhưng chỉ có người trong nghề mới biết đến chuyện này, giống như Cố phu nhân, vừa mới gia nhập, chắc là không biết chuyện này, nếu biết chuyện thì chắc chắn sẽ không mua khu đó.

Người mua phía trước không biết lý do này trước khi mua, bây giờ Cố phu nhân tiếp nhận, người đó đúng là đã vứt được của khoai tây nóng.Nếu xây dựng nhà ở thì không được vượt quá mười tầng. “

Lam Hân nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại không vượt quá mười tầng?” Chuyện này đúng là chưa từng nghe qua?

nha Hội li có ” Dương Uẫn cười cười, nói: “Lam Lam, phía sau khu đó, chính là Cung Cung Gia Dụ, hơn nữa, nước A quy định, tuyến đường này chỉ có thể xây nhà không quá mười tầng, người bán cũng giấu nhẹm nhiều chuyện.

Nhưng cha cô thì khác, từ lúc mười mắt tuổi ông ấy đã tiếp xúc với ngành này nên đặc biệt hiểu biết.”

TU ” Lam Hân nhíu mày, chuyện này liên quan gì tới Cung “Lam Lam, theo phong thuỷ học mà nói, Cung Gia Dụ có sát.”

Lam Hân vừa nghe, nháy mắt hiểu được, Cung Gia Dụ chính là nơi hoàng hậu sống ở thời cổ đại Khu vực đó rất rộng và cũng là một địa điểm thu hút khách du lịch nên chợ đêm nơi Giai Kỳ kinh doanh luôn rất nhộn nhịp.

Dương Uần còn nói: “Cho nên, lần này, Cố phu nhân có thể sẽ mắt tất cả.”

Lam Hân vừa nghe, cảm xúc trong lòng trở nên phức tạp.

Cô mỉm cười, nói: “Chú Dương, thì ra mua một mảnh đất để làm nhà, cũng cần phải nhiều yếu tố như vậy.”

Nhà họ Cố sẽ mắt tất cả sao?

Có phu nhân đó cao ngạo lại quan trọng mặt mũi, sẽ chịu đả kích đó như thế nào đây?

Dương Uẫn nói: “Lam Lam, mấy chuyện này rất nhiều người ngoài nghề không biết, cho nên, không phải cha cô không thèm nhìn Cố phu nhân, mà là nhìn cũng vô dụng.

Trong khoảng thời gian này, cha cô bận rộn nhiều việc, ông ấy đã nhắm tới một mảnh đất ở Đông Thành, rất tốt để làm nơi ở của gia đình, ông ấy đã nhờ thầy Phong Thủy đến xem.

Dự định sẽ xây một căn biệt thự, cô có biết nó được dành cho ai không?”

Lam Hân vừa nghe, cười nói: “Chú Dương, là đưa cho mẹ chứ gì?”

“HH li ” Dương Uẩn cười cười, không nói gì, quên đi, ông không nói nữa, nếu không lúc đó sẽ không có bất ngờ nữa.

Lam Hân cũng cười cười, cha thật sự rất yêu mẹ.

Nhìn thấy mẹ hạnh phúc, cô cũng vui vẻ.

Mà Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành, đã bận rộn cả ngày, vốn định về nhà, nhưng Cố phu nhân gọi điện thoại cho anh, nói muốn gặp, hai người lại lái xe trở về công ty.

Trong văn phòng rộng rãi và sáng sủa trên tầng 25.

Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Cố Ức Lâm, Lâm Mộng Nghị, Có An An, Tô Cảnh Minh, Âu Cảnh Nghiêu đều ở đó.

Lục Hạo Thành cố ý gọi Tô Cảnh Minh qua, anh cũng biết ý đồ của Cố phu nhân.

Máy người mặt đối mặt, Âu Cảnh Nghiêu đã pha cho tất cả mỗi người một ly cà phê.

Lâm Mộng Nghi nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lục Hạo Thành, hơi đau lòng.

Chuyện nhà họ Khương, bà ta đã nghe qua, cũng biết Lam Hân trong lòng anh, cũng không đơn giản như vậy.

Trong lòng bà luôn có cảm giác bị con rễ cướp mắt.

Hơn nữa Hạo Thành ra tay tàn nhẫn, lật đồ nhà họ Khương chỉ trong một đêm.

Bà ta cười nói: “A thành, nhìn xem cháu kìa, có bận rộn đến mắy cũng phải chăm sóc bản thân chứ?”

Lục Hạo Thành khẽ liếc qua: “Cố phu nhân, người có chuyện cứ nói thẳng!”

Lâm Mộng Nghi khá bất mãn khi nghe giọng điệu xa lạ này.

“A thành, cháu còn trách bác chuyện này đó sao? Bác cũng vì muốn tốt cho cháu. …..) “Cố phu nhân, đó là việc riêng của cháu.” Lục Hạo Thành lạnh lùng ngắt lời, anh ghét nhất là bị người khác nhúng tay vào chuyện của mình.

Cố Ức Lâm vừa thấy, lên tiếng: “Hạo Thành, thật xin lỗi, hôm nay chúng tôi qua đây, là muốn cùng cậu nói chuyện hợp tác, cậu cũng biết chúng tôi có mua khu đất ở Giang Phổ.

Bây giờ chúng tôi cần vốn lưu động, cậu cũng biết bên kia giá đất rất cao, muốn hỏi một chút xem chúng ta có thể cùng nhau hợp tác không? Chúng tôi đã tìm vài công ty cũng không đồng ý hợp tác.”

Lục Hạo Thành biết bọn họ là vì chuyện này mà đến, cũng không có kinh ngạc nhiều.

Anh nhìn thoáng qua Tô Cảnh Minh.

Tô Cảnh Minh cau mày nhìn Lâm Mộng Nghỉ: “Bác gái Cố, chuyện này rất quan trọng. Chúng tôi đã điều tra. Trước khi cô mua mảnh đất này, có ba người đã từng mua, qua ba lần giao dịch, khi đến tay bác thì đã đội giá cao hơn rất nhiều.

Bác gái Cố lúc mua, chẳng lẽ sẽ không lo lắng đến một việc sao?”

Lâm Mộng Nghi căng thẳng, hỏi: “Việc gì?”

Lúc đó được bạn bè giới thiệu nên bà ta mới cân nhắc mua.

Khoản đầu tư trước đó cũng do người kia giới thiệu, cho nên bản thân rất tin tưởng lời của bà ấy.

Tô Cảnh Minh nói: “Bác gái Có, cả khu Giang Phỏ rất nhiều nơi đều thuộc sở hữu của giám đốc Dịch, Ông ấy mua rất nhiều mảnh đất xung quanh, nhưng không mua theo đường thẳng.

Nghe nói mười mấy tuổi ông ấy đã lăn lộn trong ngành này, nếu có thể kiếm tiền không có khả năng ông ta sẽ không mua.

Hai ngày qua, người trong ngành tiết lộ Dịch Thiên Kỳ đã mua mảnh đất ở Đông Thành để xây biệt thự sang trọng, nghe nói là tặng, ai không biết? “

Mộc Tử Hoành cười nói: “Sẽ không phải là cho con gái ông ấy chứ?”

Lục Hạo Thành trừng mắt nhìn qua, ý bảo anh câm miệng.

Mộc Tử Hoành chạm đến ánh mặt lạnh như băng kia, chỉ biết buồn bực ngậm miệng.

Trong lòng Lâm Mộng Nghỉ trở nên lo lắng: “Cảnh Minh, có thể là vì lý do khác ông ấy mới không mua mảnh đó không?”

Tô Cảnh Minh khẽ lắc đầu, nói: “Bác gái Cố, không có lý nào.Sát đường chính là khu chợ đêm phôn hoa, đều là của ông ấy, lại chỉ cách một con phố mà không mua, nhất định là có nguyên nhân.”

Lâm Mộng Nghi cả người khẩn trương, gấp gáp hỏi: “Vậy cháu có biết là nguyên nhân gì không?”

Tô Cảnh Minh lắc đầu nói: “Bác gái Cố, cháu cũng không biết, lúc trước bên cháu cũng muốn mua ở đây, nhưng giá quá đắt nên đã từ bỏ.”

Lâm Mộng Nghi nhíu mi nhìn thấy hắn: “Nhưng Cảnh Minh, nếu tòa nhà được xây dựng theo giá thị trường hiện tại, lợi nhuận sẽ rất đáng kể!”

Lục Hạo Thành lúc này mới mở miệng: “Ức Lâm, còn nhớ rõ buổi tối ngày đó tôi hỏi cậu câu gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.