Lục Hạo Thành đi đến trước thang máy, hỏi: “Ở tầng mấy?”
Lam Hân nói: “Tầng hai.
”
“Tầng hai?”
Lục Hạo Thành nhíu mày, nhìn thang máy vẫn đang ở tầng năm, anh liếc nhìn đường phòng cháy chữa cháy.
Lam Hân đã đi vào đường phòng cháy chữa cháy, anh cười nịnh nọt, cũng đi vào theo, một tay anh đút trong túi quần, ánh sáng trắng chiếu lên cơ thể anh chói lóa.
Đến tầng hai, Lam Hân tìm y tá hỏi phòng bệnh của Thẩm Giai Kỳ, ở giường số 202.
Lam Hân đi đến đúng lúc nhìn thấy một bác sĩ nam mặc áo dài trắng, đeo khẩu trang mang hai ý tá đi ra từ bên trong.
Cô cười tiến lên hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân và đứa con không sao chứ?”
Bác sĩ gật gật đầu, nói: “Được cứu kịp thời, đứa con và người lớn đều không sao, nhưng tâm trạng của người lớn rất không tốt, bất cứ lúc nào đứa con cũng sẽ sinh non.
”
Lam Hân gật gật đầu, lại cười nói: “Cảm ơn bác sĩ, về phần người lớn tôi sẽ cố gắng khuyên bảo cô ấy.
”
“Vậy là tốt nhất, đêm nay khả năng là cô ấy cần người bên cạnh, lúc này cũng không tìm được hộ lý, nếu như không có ai ở bên cạnh cô ấy, tâm trạng cô ấy dễ bị kích động, có khả năng sẽ giẫm lên vét xe đổ của chuyện trước đó.
”
“Vâng, bác sĩ, anh không cần lo lắng, tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy.
”
Lam Hân vẫn mỉm cười gật đầu.
“Vậy thì tốt, bây giờ cô ấy đang truyền nước biển, có gì không thoải mái lập tức gọi bác sĩ.
”
“Được!”
Lam Hân lại gật gật đầu.
Sau khi y tá và bác sĩ rời đi, Lam Hân mới bước vào trong.
Nhưng vừa mới đẩy cửa vào, cô lại lùi lại.
Lục Hạo Thành đang ngồi trên băng ghế bên ngoài đợi cô, hai chân anh tao nhã vắt lên nhau, khắp người tràn đầy khí thé.
Lam Hân nhìn anh một cái, nói: “Lục tổng, có thể mượn điện thoại anh dùng một chút không? Điện thoại tôi rơi xuống sông rồi.
”
Lục Hạo Thành gật đầu, những khớp ngón tay rõ ràng đưa điện thoại cho cô.
“Cảm ơn!”
Lam Hân nhấn vào nút bên cạnh, màn hình sáng lên, nhưng lại có mật khẩu, cô nhìn anh ngạc nhiên hỏi: “Lục tổng, mật khẩu là…”
“Sinh nhật tôi.
”
Lục Hạo Thành ngắt lời cô.
Lam Hân: “…”
“Lục tổng, sinh nhật anh là…”
Lam Hân cười, chỉ có điều nụ cười đó giống như vô cùng muốn đấm người.
Quỷ mới biết sinh nhật của anh ta? “Giống mật khẩu điện thoại cô.
”
Lần này Lục Hạo Thành cực kỳ nhẫn nại nói với cô.
Anh khẽ ngắng đầu, vẻ mặt cương quyết giống như đế vương, anh nhếch khóe môi xem thường, cười tà mị nhìn cô.
Ánh sáng ở đây có chút mờ, nhưng càng hiện lên đôi mắt sâu xa của anh, lộ ra sắc thái hấp dẫn.
“09232?”
cả người Lam Hân chấn động, có một thứ lóe lên trong đầu cô cực nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô không sao bắt kịp.
Cô kinh ngạc nhìn anh, cô nhớ sau khi mình tỉnh lại, đã nhiều năm trôi qua, cô chỉ nhớ duy nhất con số 0923 này.
Còn có, cô thích ăn những thứ có vị dâu, những thứ khác quên hoàn toàn.
Ánh mắt Lục Hạo Thành tĩnh mịch, cười dịu dàng hỏi: “Có muốn xem chứng minh thư của tôi một chút không?”
Lam Hân tựa như không nghe thấy lời anh nói, 0923, rốt cuộc mang theo hàm ý như thế nào, tại sao có thể làm cô luôn khắc ghi trong lòng? Lục Hạo Thành thấy cô cúi đầu, vẻ mặt đau khỏ, trái tim anh nhói đau.
Lam Lam, em thực sự không nhớ được gì sao? Quên luôn cả anh Hạo Thành của em sao? Anh khẽ thu mắt, những suy nghĩ sâu xa hiện lên trong đôi đồng tử đen của anh.
Đáy lòng Lam Hân chấn động, không chú ý tới biểu cảm của Lục Hạo Thành, tay cô run rầy nhắn 0923, màn hình quả nhiên mở ra.