Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 477: Chương 477: Sao lại biết khẩu vị của mẹ




“Chú.” Lam Tử Kỳ mở to mắt nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành vừa nghe thấy giọng Kỳ Kỳ thanh âm, giật mình nhìn qua cô bé.

Chỉ thấy Kỳ Kỳ dùng ánh mắt lộ kỳ quái nhìn anh.

Lục Hạo Thành hơi xấu hổ, vừa rồi, Kỳ Kỳ đã thấy được sao?

Vậy cũng rất tốt, Kỳ Kỳ đã nói sẽ giúp anh.

Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn Lam Lam còn ngủ, anh suyt khẽ ra hiệu cho Kỳ Kỳ nhỏ tiếng.

Lam Tử Kỳ hiểu rõ gật đầu, nhưng liền nhíu màu, nói: “Chú, cháu muốn đi vệ sinh.” Giọng cô bé khô khốc Lục Hạo Thành nghe liền đau lòng.

Hiện tại cô bé cảm thấy toàn thân không còn sức lực, hơn nữa cái trán rất đau.

Lục Hạo Thành nhanh chóng đi giày vào, đến bên người Kỳ Kỳ “Kỳ Kỳ, ta đưa cháu đi.”

Lam Tử Kỳ nghe vậy có chút ngượng ngùng.

Cô cười nói: “Chú, chú ôm tới cửa là được rồi.”

Lục Hạo Thành khế gật đầu, con nhóc này, ta là cha con đó.

Lục Hạo Thành ôm cô bé đi vào nhà vệ sinh.

Mà Lam Hân đang trở mình muốn tiếp tục ngủ, lại quên mát cái chân đau, lúc nghiêng người, chân bị đụng đến đau điếng mà tỉnh giác.

Cô chậm rãi mở to mắt, nhìn thoáng qua bên cạnh, Kỳ Kỳ không ở đây, lại nhìn qua bên còn lại, Lục Hạo Thành cũng không có mặt, cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cô hơi khó hiểu thì nghe thấy tiếng từ nhà vệ sinh, nhìn Lục Hạo Thành đứng ngoài cửa, cô đã hiểu chuyện gì.

Cô lại chậm rãi nhắm mắt lại, đáy lòng không thể không cảm thán, không phải đi làm cũng thật thoải mái, cũng không cần bận rộn.

Lục Hạo Thành ôm Kỳ Kỳ trở về, nhìn thấy Lam Hân đã tỉnh, anh cười nói: “Lam Lam, còn sớm, em ngủ thêm một lúc.”

Lam Hân đột nhiên nghe được giọng anh, nhớ tới chuyện đêm qua, cô hơi hơi sửng sốt, đỏ mặt nhìn qua.

Sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, mắt sáng chớp chớp, chuyện tối hôm qua lại hiện lên.

Nhưng mà người như Lục Hạo Thành, trong lòng đã có một người như thế, sao có thể mở lòng đón nhận một người khác được.

Nhưng anh đối với cô, tình ý dịu dàng từ đôi mắt kia không thể đánh lừa được.

Lam Hân tự giễu cười, Lam Hân à Lam Hân, mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

“Mẹ, mẹ có bị thương nặng không?” Lam Tử Kỳ nằm bên cạnh cô hỏi.

Dù sao khi tỉnh lại, tay cũng bó bột, chân cũng không thoát khỏi số phận, cô bé biết chính mình bị thương không nhẹ.

Sáng hôm qua cô bé còn đăng ký một triển lãm tranh dành cho thiếu nhi đấy.

Giờ thì hay rồi, không thể tham dự.

Lam Hân nhìn con gái, cười cười: “Kỳ Kỳ, mẹ không sao”

Lam Tử Kỳ rầu rï không vui chu môi đỏ mọng nói: “Mẹ không có việc gì là tốt rồi, nhưng con lại đăng ký tham gia triển lãm mỹ thuật thiếu nhỉ do truyền hình nhi đồng tổ chức.”

Lam Hân nghe vậy liền cười nói: “Kỳ Kỳ, con nhìn lại tay mình đi, cũng còn may mắn, thay bị thương là tay trái, tay phải vẫn có thể vẽ tranh.”

Lam Tử Kỳ vừa nghe, nhanh chóng giơ lên tay phải, lập tức cao hứng phấn chắn hẳn: “Mẹ, đúng là con đau đến hồ đồ, chỉ cần tay con có thể cầm bút, là có thể tham dự tranh đấu ở triển lãm rồi.”

“Đúng!” Lam Hân nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bá “Con đó! Rốt Lam Hân tự giễu cười, Lam Hân à Lam Hân, mày rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

“Mẹ, mẹ có bị thương nặng không?” Lam Tử Kỳ nằm bên cạnh cô hỏi.

Dù sao khi tỉnh lại, tay cũng bó bột, chân cũng không thoát khỏi số phận, cô bé biết chính mình bị thương không nhẹ.

Sáng hôm qua cô bé còn đăng ký một triển lãm tranh dành cho thiếu nhi đấy.

Giờ thì hay rồi, không thể tham dự:.

Lam Hân nhìn con gái, cười cười: “Kỳ Kỳ, mẹ không sao”

Lam Tử Kỳ rầu rĩ không vui chu môi đỏ mọng nói: “Mẹ không có việc gì là tốt rồi, nhưng con lại đăng ký tham gia triển lãm mỹ thuật thiếu nhỉ do truyền hình nhi đồng tổ chức.”

Lam Hân nghe vậy liền cười nói: “Kỳ Kỳ, con nhìn lại tay mình đi, cũng còn may mắn, thay bị thương là tay trái, tay phải vẫn có thể vẽ tranh.”

Lam Tử Kỳ vừa nghe, nhanh chóng giơ lên tay phải, lập tức cao hứng phấn chấn hẳn: “Mẹ, đúng là con đau đến hồ đồ, chỉ cần tay con có thể cầm bút, là có thể tham dự tranh đấu ở triển lãm rồi.”

“Đúng!” Lam Hân nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bá “Con đó! Rốt Cô bỗng nhiên tin tưởng, một người có thể tự do trong thế giới tinh thần của riêng mình, cho dù về sau có gặp bao nhiêu trắc trở gập gềnh, người đó sẽ luôn chiến thắng được chính mình.

Lục Hạo Thành đang muốn đóng cửa, bỗng nhiên nhìn tháy Cố Tích Hồng mang bao lớn bao nhỏ trong tay đang đi tới.

Lục Hạo Thành hơi kinh ngạc: “Bác Có, sao bác lại tới đây?”

Còn tới sớm như vậy?

Cố Tích Hồng nhìn Lục Hạo Thành cười cười: “Hạo Thành, ta cố ý mang đồ ăn sáng đến sớm một chút.”

T301 hanh: c lị Anh tiếp nhận đồ trong tay ông: “Bác Cố, sớm như vậy, chú không cần phải mang qua đây.”

“Chào chú.” Lam Hân cũng có chút kinh ngạc nhìn Cố Tích Hồng.

Cố Tích Hồng cười nói: “Lam Lam, tốt lên chút nào không?”

Lam Hân cười nói: “Cháu không sao, Kỳ Kỳ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian cũng ổn thôi.”

Cố Tích Hồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Kỳ Kỳ, cười đến vẻ mặt từ ái: “Kỳ Kỳ, chào cháu nhé”

Lam Tử Kỳ không nói gì, nhìn thoáng qua Lam Hân.

Lam Hân cười nói: “Kỳ Kỳ, chào ông đi.”

Lam Tử Kỳ lúc này mới nhìn Cố Tích Hồng, thản nhiên gọi: “Cháu chào ông.”

Có Tích Hồng vui vẻ cười cười: “Lam Lam, Kỳ Kỳ, ta mang cho các cháu cháo bí đỏ, bánh dâu, còn có mứt dâu, có ngũ cốc, cũng có thể dùng ngũ cốc ăn cùng mứt dâu. Còn có panna cotta dâu.”

Lục Hạo Thành nghe liền biết đây đều là những thứ Lam Lam trước đây rất thích ăn.

Bác Cố thật là có tâm, trong lòng ông vẫn nghi ngờ Lam Lam.

Lam Hân vừa nghe, nhìn ông thật sâu, cười nói: “Cám ơn chú, mới sáng sớm, vắt vả rồi.”

Cố Tích Hồng lắc đầu cười nói: “Lam Lam, không phiền toái, ta tuổi lớn, ngủ không được, có thói quen dậy sớm. Sáng sớm liền dậy nấu cháo muốn cháu ăn một chút cháo bí đỏ còn nóng hầm hập.”

Cố Tích Hồng nói xong, liền xoay người đi lấy bình giữ nhiệt.

Lam Tử Kỳ hơi có chút kinh ngạc nói: “Sao ông lại biết khẩu vị của mẹ vậy, cháo bí đỏ mẹ cũng thích ăn. Đặc biệt là panna cotta dâu tây, là món mẹ thích nhát.”

Cố Tích Hồng vừa nghe, cả người nao nao, Lam Hân cũng thích đồ ăn vị dâu sao?

Đây đều là món ăn Lam Lam thích nhất hồi nhỏ.

Cố Tích Hồng kích động xoay người nhìn Lam Hân, Lam Hân ánh mắt phức tạp, lại chậm rãi lảng tránh.

Cô cũng không biết vì sao? Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vừa mong chờ vừa đau khổ của Có Tích Hồng, cô không có dũng khí nhìn thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.