Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 92: Chương 92: Sau này không được phép nói lời như vậy




Cố An An ngước mắt, cắn môi dưới, bộ dạng vô cùng tủi thân nhìn Lục Hạo Thành, cô ta lấy hết can đảm hỏi: “Anh Hạo Thành, là vì em là con gái nuôi Có gia, anh mới không thẻ lấy em sao?”

Hôm nay cô cần phải có một đáp án, néu không thì cô không cam tâm.

Lục Hạo Thành lạnh lùng nheo mắt, cằm khẽ nhướng lên, rõ ràng có chút kiêu căng lại tự cao tự đại: “Không phải vì cô là ai, cũng không phải vì cô là con gái nuôi hay vì cái gì khác, không thích chính là không thích, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu!”

Để sau này mình trong sạch hơn chút, Lục Hạo Thành thà rằng bỏ xuống sự lạnh lùng kiêu ngạo bình thường nói thêm máy câu.

Lâm Mộng Nghi thở nặng nề một hơi, thành khẩn nói: “Hạo Thành, dì hiểu ý của cháu rồi, nhưng mà chuyện An An đến công ty cháu thực tập thì cháu suy nghĩ lại chút, công ty các cháu nhiều nhân tài, tương đối có tính thách thức, ở nơi có sức cạnh tranh mạnh nhân tài sẽ càng tiến lên.”

“Mẹ!”

Bộ dạng Cố An An lã chã muốn khóc, sao có thể cứ vậy là xong đây? Cô ta yêu Lục Hạo Thành, ngoại trừ Lục Hạo Thành, ai cô ta cũng không gả.

Lâm Mộng Nghỉ không nhìn cô ta, tính cách của Hạo Thành bà rất hiểu, nếu nó không bằng lòng thì chết cũng không bằng lòng.

Lục Hạo Thành không nói chuyện, người phụ nữ Có An An này tuyệt đối sẽ không an phận thủ thường, anh tuyệt không hy vọng người phụ nữ như vậy làm rối tung công ty của anh.

“Dì Có, cháu xin phép đi trước.”

Những lời cần nói anh đã nói xong.

Anh đứng dậy, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bao phủ lên người anh khiến thân hình thon dài như được phủ lên một tầng ánh sáng chói mắt.

Cố An An nhìn, mê mẫn không thôi, người đàn ông này là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số thiếu nữ.

cũng là bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta.

Là mộng đẹp thỉnh cầu không được lại như ăn mật, nhưng anh vẫn một mực không thích cô ta.

Trong mắt cô ta, anh là ánh sao sáng chói nhất trong lòng cô ta.

Cho đến khi không thấy bóng người Lục Hạo Thành nữa, Cố An An mới thu hồi ánh mắt, rơi nước mắt nhìn Lâm Mộng Nghi, khẩn cầu nói: “Mẹ, chúng ta không cần quá bắt ép anh Hạo Thành, mẹ yên tâm, con sẽ dựa vào thực lực của bản thân để vào tập đoàn Lục thị, con nhất định phải dựa vào thực lực của mình nhận lấy sự thừa nhận của Hạo Thành.”

Vẻ mặt Lâm Mộng Nghi trang nghiêm, khó xử cười cười với cô ta: “An An, mẹ biết con thích Hạo Thành, nhưng Hạo Thành từ nhỏ đã cố chấp, con lại thử lần nữa, nếu như không thể thành công thì bỏ cuộc thôi, mẹ sẽ giúp con tìm một gia đình tốt.”

Cố An An lắc lắc đầu, gương mặt nhỏ khóc như lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, cô ta tự tin cười cười với Cố phu nhân: “Mẹ, con không thể buông tay anh Hạo Thành, chỉ cần con càng cố gắng, anh Hạo Thành nhát định sẽ thích con.

Ngược lại Lam Hân kia, không biết có thể cách chức cô ta không, nhìn bộ mặt hồ ly đó của cô ta, liền biết cô ta đang quyến rũ anh Hạo Thành.”

Trực giác của phụ nữ, trời sinh mẫn cảm.

Cô ta có thể cảm nhận thấy, Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân đó với một cặp mắt khác.

Có lẽ thực sự ứng với câu nói đõ, đạt không được mới là tốt nhát.

Thay vì ở nhà nghĩ ngợi lung tung, cô ta thà đến đây làm việc để trong coi anh Hạo Thành.

Cố phu nhân nghe lời của cô ta, đáy lòng có mấy phần không vui.

Giọng điệu bà nghiêm nghị nói: “An An, muốn đạt được sự thừa nhận của Hạo Thành thì phải đưa ra thực lực của bản thân con, khiến Hạo Thành nhìn con bằng cặp mắt khác, dùng cách đó khiến người ta cách chức thì con cũng sẽ bị đuổi đi, nhưng trái tim Hạo Thành vẫn còn cô ta, mẹ không thích thủ đoạn như Vậy, sau này không được phép nói những lời như vậy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.