Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 522: Chương 522: Thật sự không muốn tha thứ




Vẻ mặt Cố Tích Hồng, Lâm Mộng Nghỉ, Cố Ức Sầm đều xấu hổ, yên lặng ngồi xuống.

Lam Hân bắt đắc dĩ cười, lúc bị bắt nạt, tổn thương của cô đã chảy ngược vào trong rồi, tha thứ cho bọn họ, là cô đã dùng hết anh đảm để thuyết phục bản thân.

Đôi khi không thể không tự giễu, cô thật sự khốn khổ đủ lắm rồi.

Lục Hạo Thành tiến vào phòng Lam Tử Kỳ, phát hiện con gái đang ngủ, trên mặt đất có rất nhiều giấy vẽ, đều là giấy vụn.

Trên bàn làm việc lại không có một tác phẩm nào hoàn chỉnh, có thể thấy được Kỳ Kỳ đối với bức tranh này cũng không vừa lòng, anh tùy ý cầm lấy một bức, tất cả đều là tranh chân dung gia đình.

Ánh mắt Lục Hạo Thành thâm thâm, anh nhìn thoáng qua phác thảo trong bức tranh, có mẹ, Kỳ Kỳ, Tiểu Tuấn, Nhiên Nhiên, còn có Lam Lam, chú Dịch, người cạnh Lam Lam, là anh.

Lục Hạo Thành cầm bức vẻ, run nhè nhẹ, Kỳ Kỳ dù không biết sự thật, vẫn coi anh như cha.

Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía con gái đang say giấc, cô bé vô tư, tùy tính thật, liền ngay cả phong cách ăn mặc cũng không hề giống mẹ.Anh nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Lam Tử Kỳ bỗng nhiên cảm giác có một bóng đen bao phủ, hơi, thở quen thuộc phả vào mặt, cô bé từ từ mở to mắt.

Nhìn thấy là Lục Hạo Thành, đôi mắt nhập nhèm lười biếng cười cười: “Chú Lục, chú đã trở lại, mẹ cháu thế nào rồi?”

Lục Hạo Thành hơi cúi người, thật cần thận bề cô bé lên, vuốt vuốt mái tóc rối như tổ chim của con gái.

“Kỳ Kỳ, mẹ cháu đã không sao, giờ đã đến giờ ăn cơm, nhưng mà Kỳ Kỳ này, tóc cháu dài quá rồi,, có muốn cắt đi chút không?”

Lam Tử Kỳ mơ màng, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chú Lục, cháu tự lo được, nếu cháu còn cắt tóc nữa, mẹ nhất định sẽ bị tức chết!”

Lục Hạo Thành nghỉ hoặc hỏi: “Tại sao vậy?”

Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua quần áo trên người, cười nói: “Mẹ không thích cháu mặc quần áo như vậy, nói cháu giống lưu manh, cho nên, để mái tóc này cho mẹ chút an ủi đi!”

Lục Hạo Thành: “……: Đây là logic kiểu thần thành gì vậy?

Lục Hạo Thành bất đắc dĩ cười: “Kỳ Kỳ, anh cả đã nói chuyện với cháu chưa? Chuyện về gia đình ngoại của các cháu ấy.”

Lam Tử Kỳ vừa nghe lời này, nét mặt hơi đổi, giọng không vui: “Cháu biết rồi, mẹ đã tha thứ cho gia đình họ.”

Đứa con này có lối suy nghĩ, ngay cả anh cũng có chút theo không kịp, anh còn chưa nói gì mà?

Anh gõ nhẹ lên chiếc mũi đáng yêu của Kỳ Kỳ, nói: “Kỳ Kỳ, mẹ cháu đã tha thứ cho bà và ông ngoại của cháu, hiện tại họ đã đến nhà chúng ta, chúng ta đi xuống đi.”

Lam Tử Kỳ nghe vậy, nhìn anh ba giây, cuối cùng biến thành vẻ mặt bắt đắc dĩ, “Cháu biết ngay là mẹ sẽ như vậy? Mẹ vui vẻ là tốt rồi.”

Bọn họ không sao cả, dù sao không phải là bản thân họ đau.

Lục Hạo Thành cong môi cười, “Tốt lắm, Kỳ Kỳ, chúng ta cùng đi xuống.”

Lục Hạo Thành ôm lấy Kỳ Kỳ đi xuống tần, đi ngang qua phòng Tiểu Tuấn, Lục Hạo Thành mở cửa phòng ra, Lam Tử Tuấn vừa thấy, nhanh chóng đóng máy tính lại, động tác cực nhanh, càng làm người ta khả nghi.

Lục Hạo Thành nhìn thấy con trai, ánh mắt chọt lóe, ánh mắt Lam Tử Tuấn nhìn bọn họ. có vẻ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Chú Lục, sao chú không gõ cửa?”.

Lục Hạo Thành: “Tiểu Tuần, thật xin lỗi, lần sau nhất định nhớ rõ gõ cửa, đi xuống ăn cơm đi!”

Lam Tử Tuấn gật nhẹ: “Được ạ.”

Lam Tử Kỳ lại kỳ quái hỏi: “Anh, anh làm gì vậy? Cả ngày trốn ở trong phòng xem máy tính, nhưng lại thần thần bí bí như vậy, anh rốt cuộc đang làm cái gì? Còn có, vừa rồi bảo anh đi mua tranh vé nhưng anh không đi, làm hại em ngủ lâu như vậy.”

Lam Tử Tuần lạnh lùng nhìn thoáng qua cô bé, Lam Tử Kỳ bỗng nhiên cảm giác ánh mắt của anh cả quá lạnh lẽo, cô bé nhíu mi, Lam Tử Tuấn lại nói: “Lát nữa anh đi mua giấy vẽ cho „ em.

Lam Tử Tuần nói xong, lại lạnh lùng bước ra ngoài.

Lục Hạo Thành nhìn con trai lạnh lùng như vậy, chỉ có thể thở dài, thông minh có năng lực thì tết lắm, nhưng này tính tình thật không tốt, Tiểu Tuấn sau này sẽ rất cô đơn.

Khi cả ba đều xuống tầng, nhìn thấy người nhà họ Cố,khuôn mặt Tiểu Tuấn nháy mắt rét lạnh vài phần.

Được Lục Hạo Thành thông báo trước, Lam Tử Kỳ cũng không đến nỗi rất kinh ngạc.

Lam Tử Tuấn nhìn thoáng qua Nhạc Cần Hi, nói: “Chú Nhạc, chú đã trở lại.”

Nhạc Cần Hi cười nói: “Tiểu Tuấn, cháu lại trốn trong phòng, chú đến đã lâu rồi.”

Lam Tử Tuấn nói: “Ngại quá, chú Nhạc, vừa rồi có chút bận.”

Nhạc Cần Hi cười nói: “Biết cháu bận, cho nên không có đi quấy rày, lại đây ăn cơm đi!”

Nhạc Cần Hi cười tủm tỉm với Lam Tử Tuần, nhưng từ đầu tới cuối không cùng Lam Hân nói qua một câu.

Lam Hân nhìn ánh mắt Nhạc Cần Hi, vô cùng buồn bực, người này, lại họ được cách lơ đẹp cô.

Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi nhìn tháy Lam Tử Kỷ cùng Lam Tử Tuần, ánh mắt tràn đầy áy náy.

Lục Hạo Thành cùng hai anh em cùng ngồi vào bàn ăn.

Lam Tử Tuấn cùng Lam Tử Kỳ đưa mắt nhìn mẹ.

Lam Hân cười cười: “Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ, gọi ông ngoại bà ngoại, còn có cậu.”

Lam Tử Kỳ nhìn anh cả, thấy anh mình vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng cân nhắc, anh cả căn bản là không muốn tha thứ cho nhà bọn họ, nhưng mẹ đều tha thứ rồi, chúng ta còn có thể thế nào.

Haizz!!

Ai bảo mẹ mình lại lương thiện đến ngốc nghéch vậy chứ?

Lâm Mộng Nghi nhìn Lam Tử Kỳ vẻ mặt áy náy: “Kỳ Kỳ, thật xin lỗi, cháu trở nên như vậy, đều là bà ngoại hại cháu.”

Lam Tử Kỳ tỏ vẻ không sao cả nói: “Mẹ cháu cũng đã tha thứ cho bà, một đứa con nít như cháu, trong lòng cũng không có nhiều hận thù, bà ngoại, ông ngoại, cậu, hoan nghênh mọi người tới nhà.”

Lâm Mộng Nghi cùng Cố Tích Hồng, Cố Ức Sầm nháy mắt liền nở nụ cười, Lâm Mộng Nghỉ kích động nói: “Kỳ Kỳ, cám ơn cháu.”

Lam Tử Kỳ chỉ cong môi cười, không nói gì.Cô bé lại liếc anh cả một cái, thấy anh mình vẫn thờ ơ, trong lòng không khỏi thì thầm, anh cả, em khuyên anh nên lương thiện.Đáng tiếc lời này, cũng không dám nói ra trước mặt Lam Tử Tuấn.

“Tiểu Tuấn!” Lam Hân thấy người nào đó thờ ơ, ánh mắt lại nhìn về phía con trai.

Đôi mắt Lam Tử Tuấn trong suốt nhìn mẹ, ánh mắt đều là cự tuyệt, nhà họ Cố đối xử tệ với mẹ con cậu thế nào, cậu đều rõ ràng.

Không muốn tha thứ!

Thật sự không muốn tha thứ!

Giờ khắc này, thật sự muốn ném đũa bỏ đi, nhưng nếu làm như vậy, mẹ sẽ vừa lo lắng lại thương tâm.

Cậu nhìn qua những ánh mắt đang chờ mong, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ông ngoại, bà ngoại, cậu.”

“Tiểu Tuấn, cám ơn cháu” Cố Tích Hồng kích động đỏ hốc mắt.

Cố Ức Sầm cũng rất kích động, tìm được Tiểu Ức, lại thêm được ba đứa cháu, thật không tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.