Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1491: Chương 1491: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc




Ánh sáng ban sớm xuyên qua khung cửa sổ, chiếu sáng khắp cả căn phòng.

Âm thanh của xe cộ buổi sáng sớm, náo nhiệt ồn ào.

Lam Hân chậm rãi mở mắt ra, vận động tay chân nhìn thoáng qua căn phòng.

Vừa đúng lúc đã 8 giờ, vẫn còn đến kịp.

Cô không có thói quen ngủ nướng, đúng giờ sẽ tỉnh.

Cô nhanh chóng xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô liền trang điểm một chút, chỉ là tô chút son màu hồng kiểu khuôn mẫu.

Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

Làn da của cô rất đẹp, trang điểm lên lại càng đẹp hơn.

Cô mặc lên đồng phục công ty, mặc áo sơ mi màu trắng, một cái váy đen bó, làm lộ ra đường > Ä cong của cơ thê.

Cô chọn lấy một cái túi da màu đen, ôm tất cả tư liệu mà cuộc họp cần tới, Lam Hân tới cửa đi đôi giày cao gót màu đen cao tám cm.

Cả người hiện lên một vẻ trưởng thành mà khuôn mẫu, toát lên vẻ chuyên nghiệp.

Cô cười tự tin, mở cửa, từng bước chân của cô hiện lên vẻ tự tin, tiến về phía trước.

Tổng công ty Lục Thị tổng cộng có hai mươi lăm tầng.

Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

Công ty đã sớm sắp xếp ổn thỏa công việc của cØ.

Cô bước vào công ty, đến phía quây lễ tân cầm thẻ nhân viên, sau khi điểm danh, thuận lơi tiến vào thang máy, trực tiếp ấn đi lên phòng hội nghị tầng thứ 25.

Cô tiếp nhận chức vị tổng giám thiết kế của Lâm Hiểu Mạn ở công ty.

Ở đây, việc của cô là phụ trách các tác phẩm thiết kế, còn lại các việc khác cô không có tham dự.

Dùng thang máy này cũng là quản lý cấp cao trong công ty mới được sử dụng.

Lúc mà cửa thang máy vừa mới đóng lại, cửa thang máy bỗng nhiên lại mở ra, bước vào Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

thang máy là một cô gái mặc bộ váy màu trắng, dáng người thon thả, giống như một đóa hoa Bạch Liên nở rộ, đoan trang ưu tú, ngay cả hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm.

Lam Hân hướng về phía cô gái cười mỉm.

Mà cô gái này cũng không thèm nhìn qua, liền cúi đầu nhìn điện thoại.

Lam Hân cũng không để ý, người có thể đùng thang máy này đều là người có chức vụ cao cấp.

Cô cũng chỉ ở đây một tháng, sau đó liền về thành phố Phàn rồi, quan hệ với người này ra sao? Nếu quan hệ tốt, thì cũng là một việc tốt.

Đến tầng thứ hai mươi lăm, hai người không ai nói một câu, cô gái kia vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại.

Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

Tầng thứ hai lăm được trang trí rất đẹp mắt.

Hai chậu cây cầu tài lộc ở cửa thật là đẹp, Cô gái mặc váy trắng đứng trước Lam Hân bước ra khỏi cửa thang máy.

Mà cô gái kia đi thẳng một mạch đến phòng của giám đốc.

Lam Hân cũng không chú ý, mà trực tiếp đi vào phòng thư kí để chuẩn bị công việc.

Thư kí của tập đoàn Lục Thị là nam, rất đẹp trai.

Lục Hạo Thành cũng đã từng thử tìm thư kí nữ, những mỗi một cô thư kí nữ, đều muốn được lên giường cùng anh ấy, anh ấy chỉ đành đưa Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

anh em tốt của mình đến làm thư kí.

Khi mà cô gái mặc váy trắng đi qua, thư kí Âu Cảnh Nghiêu nhanh chóng gọi cô gái mặc váy trắng quay lại: “Cô Cố, Cô đi đâu vậy 2″ Dáng người của Âu Cảnh Nghiêu cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng quần âu màu đen, ngũ quan thanh tuyển tuần lãng, mái tóc ngắn nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định mà sắc sảo,thoạt nhìn qua không phải là người tầm thường, cả ngoài toát ra một vẻ tao nhã học thức.

Cố An An ngắng đầu nhìn Âu Cảnh Nghiên, vẻ mặt khó hiểu hỏi:” Thư kí Âu, tôi tới đây tìm anh Hạo Thành, anh có việc gì hay sao?” Giọng nói của Cố An An rất là nhỏ nhẹ, kèm theo một nụ cười ôn nhu.

Âu Cảnh Nghiêu hơi nhíu mày nói: “Cố tiểu thư, Chương 14: Tôi chính là phu nhân tương lai của giám đốc.

Lục tổng đang chuẩn bị cho cuộc họp.

Ai anh ấy cũng không gặp.” Hiển nhiên, Âu Cảnh Nghiêu không nể mặt cô gái mà nói.

Cố An An nhíu mày, ánh mắt trần ngập vẻ tức giận.

Cô đem ánh mắt lạnh lùng nghìn Âu Cảnh Nghiêu, lời nói dần trở nên sắc bén hơn, đứng thảng người nói:” Thư kí Âu, chú ý thái độ của anh.

Tôi có thể là phu nhân tương lai của giám đốc các người đấy.” Âu Cảnh Nghiêu buông tay cười đùa, ánh mắt mang vẻ khinh thường, châm chọc nói:” Vậy thì chờ Cố tiểu thư trở thành phu nhân của giám đốc đi rồi hãy nói như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.