Lục Hạo Thành nghe vậy lập tức im lặng, vẻ mặt không rõ biểu hiện, anh hơi quay người sang một bên, nửa khuôn mặt tuần tú ẩn hiện trong bóng tối, càng ngày càng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Qua hồi lâu, ngay lúc Âu Cảnh Nghiêu chờ đến mắt kiên nhân, anh mới mở miệng: “Âu Cảnh Nghiêu, mấy năm nay, Tần Ninh Trăn rất ít khi công khai làm khó tôi, có lúc tôi từng nghĩ bà ta không biết nơi ở của mẹ tôi.
Lần này chúng ta liều một lần, nếu trong tay bà ta có tin tức của mẹ tôi, thì sẽ dùng nó để trao đổi điều kiện, như vậy ngược lại có thể nhanh chóng tìm ra bà”
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên: “Vốn cậu nên làm như vậy từ lâu.”
Âu Cảnh Nghiêu lập tức cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng bíp, Lục Hạo Thành hận không thể lập tức bay đến chỗ Âu Cảnh Nghiêu đạp cho cậu ta một cước vào mông, anh còn chưa nói hết câu, cậu ta dám cúp máy.
Mà lúc này, Lam Hân mãi chưa thấy Lục Hạo Thành trở về, liền đứng dậy đi vệ sinh.
Lục Hạo Thành lại gọi cho Mộc Tử Hoành.
Mộc Tử Hoành lúc này lại đang ở cạnh Âu Cảnh Nghiêu.
Mộc Tử Hoành vừa thấy Lục Hạo Thành gọi đến, không muốn nghe.
Nếu nghe máy, còn không biết có cái gì nhiệm vụ quỷ quái gì đang chờ anh đây.
Âu Cảnh Nghiêu nghe thấy tiếng di động vang không ngừng, không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái.
Mộc Tử Hoành lập tức cảm thấy cơ mặt hơi méo mó vì cảm giác khó chịu, nhìn Âu Cảnh Nghiêu cười nhạt, sau đó chuyển thành ánh mắt hung dữ, rồi chậm rãi nghe điện thoại.
“Mộc Tử Hoành, cậu bị điếc sao? Bây giờ mới bắt máy?”
Lục Hạo Thành giận dữ hét lên, khiến cho Mộc Tử Hoành phải đem điện thoại cách xa một đoạn.
“Cậu có việc gì thì nói đi, đừng có mỗi lần gọi điện thoại đều rống lên với tôi” Mộc Tử Hoành nồi giận hét ầm lên, giọng còn lớn hơn của Lục Hạo Thành.
Trong bốn người bọn họ, nếu muốn nói là da mặt dày, anh dám đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất.
“Câm miệng, nghe tôi nói, Mộc Tử Hoành, cậu lập tức quay về biệt thự, tìm một đoạn video ngắn. Có rất nhiều clip Tần Ninh Trăn cố ý hãm hại tôi, cậu tìm một cái đưa lên mạng để xác nhận chuyện hôm nay.”
Mộc Tử Hoành nghe vậy, lửa giận trong lòng lập tức biến mát, hứng thú nói: “Được rồi! Lục Hạo Thành, tôi thích làm loại chuyện này nhất? Lão phù thủy kia nên sớm được dạy dỗ, hiện tại cậu có năng lực, đã đến lúc phải phản kích rồi.”
“Ư ” Lục Hạo Thành lạnh lùng đáp.
Lục Hạo Thành đột nhiên nghĩ tới một việc: “Mộc Tử Hoành, tôi biết được năm đó Lam Lam đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy bị Đào Mộng Di đâm trúng, sau đó mang đi, cậu lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này. …..: Lam Hân đứng phía sau Lục Hạo Thành đúng lúc nghe được những lời này.
Nhưng Lục Hạo Thành vừa đi về phía trước vừa nói chuyện.
Lam Hân muốn đi theo, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành cúp máy, chuẩn bị quay đầu.
Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã quay người vội vã bước đến bàn ăn.
Mà những lời của Lục Hạo Thành còn quanh quần trong tâm trí cô.
“Mộc Tử Hoành, tôi biết được năm đó Lam Lam đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy bị Đào Mộng Di đâm trúng, sau đó mang đi, cậu lập tức bắt tay vào điều tra chuyện này. ….. ỷ Lam Hân ngẫm đi ngẫm lại câu nói này.
Cả người cảm thấy không khỏe, cảm giác trái tim mình co rút, hô hấp khó khăn ngột ngạt gần như kéo cô vào bóng tối.
Những lời anh nói là ý gì?Lam Hân mơ hồ.
Giờ khắc này, cô cần phải ai đó kéo cô ra khỏi bức màn bóng tối này.
“Lúc nhỏ tôi bị tai nạn và quên mắt một số thứ.” Lục Hạo Thành sao lại muốn nghe cô kể về chuyện trước đây? “Cô ấy đã trở về với tôi, nhưng cô ấy không còn nhớ tôi nữa”
“Khi tôi quay lại, không nhìn thấy bóng dáng cô ấy, mười mấy năm, cũng không gặp lại.”
Đây là nói, Lục Hạo Thành năm đó cũng không biết Lam Lam rốt cuộc vì sao mắt tích? Lam Hân nhớ lại tất cả những gì đã nghe, cả người hồn bay phách lạc, môi cô có chút run rẩy.
Tắm lưng gây có chút hụt hãng, lại càng thêm cô đơn, bát lực.
“Lam Lam, không ăn được sao?” nhìn bộ dáng có chút run rẫy của cô, nhất thời lo lắng.
“Lam Lam, không ăn được sao?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe đi vào lòng người.
Lam Hân như tìm thấy một tia sáng trong chốc lát, khiến cô đang chìm sâu trong bóng tối, nháy mắt phục hồi tinh thần.
Cô chậm rãi ngẳng đầu, nhìn khuôn mặt đang kinh ngạc nhìn mình, đôi mắt xám xịt dần dần rõ ràng hơn.
“Lam Lam, làm sao thế? Em đang phát run.” Lục Hạo Thành sốt ruột đến cạnh cô.
Lam Hân dùng sức cắn khóe môi, cả người lập tức trở nên tỉnh táo, “Tôi, tôi ăn phải hơn, cay quá ” giọng nói run rầy.
Lục Hạo Thành nghi ngờ, quay đầu nhìn thoáng qua nước chấm cay trên bàn.
“Lam Lam, em chờ một lát.” Lục Hạo Thành xoay người rời đi, rất nhanh gọi phục vụ mang tới một lon trà thảo mộc lạnh.
Anh cầm đồ uống trong tay và đưa cho Lam Hân: “Lam Lam, uống chút đồ lạnh đi, chút nữa sẽ hết cay”.
Lam Hân liếc anh một cái, gật đầu, cầm lấy đồ uống trong tay và uống hết nửa lon.
Cảm giác lạnh lẽo bao trùm dạ dày, cả người cô bừng tỉnh.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc, nhướng mắt nhìn Lục Hạo Thành, mắt anh lúc này sâu như vực thẳm, nhìn rõ sự đau lòng trong đó.
Là ảo giác sao? Sao cô lại nhìn được sự đau lòng trong ánh mắt anh? Cô hơi chớp chớp mắt, gượng cười cười: “Lục Hạo Thành, tôi no rồi, anh còn muốn ăn không?”
Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, “Lam Lam, tôi cũng no rồi, em cảm thấy thế nào?” Giọng anh đều đều nhưng lại làm người ta thấy ấm áp.
Lam Hân lắc đầu: “Tôi không sao, chúng ta đi thôi”
Lục Hạo Thành dắt tay cô cùng bước đi.Lam Hân nhìn bàn tay to đang bao bọc mình, anh nắm thật chặt, giống như sợ cô lạc mất Hai người cùng lên xe, Lục Hạo Thành khởi động xe, tiếp tục lên đường.
Khi xe chạy trên đường cao tốc, Lục Hạo Thành mới nói: “Lam Lam, phía trước là động Lô Lô Tầm Mộng.”
“Ò!I” Lam Hân nhẹ nhàng. lên tiếng.
Cô hé nhìn sườn mặt anh, chỉ thấy anh trông nhu hòa hơn ngày thường rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, sự hiếu kỳ trong lòng thúc đẩy, cô vẫn là nhịn không được mở miệng: “Lục Hạo Thành, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Lam Lam, em hỏi đi”
Lam Hân do dự một hồi mới hỏi: “Lục Hạo Thành, năm đó, anh có biết Lam Lam lúc nhỏ biến mất như thế nào không?”
Lục Hạo Thành không nghĩ cô sẽ hỏi vấn đề này.
“Không biết, cho nên mới tìm mãi không thấy” Lục Hạo Thành nặng nề trả lời.