Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 336: Chương 336: Tôi đi cùng anh




Một đêm này, Mộc Tử Hoành đứng nguyên đêm, hơn nữa là trợn tròn mắt mà đứng, Tô Cảnh Minh ôm bánh xe ngủ.

Âu Cảnh Nghiêu vẫn duy trì một tư thế ngủ đến sáng.

“AI” Âu Cảnh Nghiêu vừa tỉnh lại đã ngửi thấy một mùi chua.

TU cà: ” Anh nhanh chóng xuống xe, chạy qua một bên nôn thốc nôn tháo.

Mộc Tử Hoành lạnh lùng nhìn qua.

Anh lê bước chân cứng nhắc, đá một cước vào Tô Cảnh Minh đang ngủ.

“Cút ngay, sáng sớm, đừng phá vỡ giấc mộng đẹp của tôi” Tô Cảnh Minh nói mê vài tiếng.

“Mộng đẹp?” Mộc Tử Hoành châm chọc cười.

Nhìn thấy Tô Cảnh Minh vẫn không muốn tỉnh dậy, anh cười lạnh nói: “Tô Cảnh Minh, ôm bánh xe, cậu sẽ không nghĩ là đang ôm một cô gái xinh đẹp chứ. Trời đã sáng rồi, còn không nhanh khởi hành”

Âu Cảnh Nghiêu lúc này mới ngừng nôn mửa, lại ngửi lại người mình, một mùi tanh tưởi nồng nặc cùng rượu vị xộc thẳng lên mũi.

“Sao lại buồn nôn như vậy?” Âu Cảnh Nghiêu giọng nói khô khốc, anh đây là đã say bao lâu, từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng uống say như vậy.

HE: NĐ, vi HỘ ” Mộc Tử Hoành cười lạnh, “Cậu còn biết ghê tởm, mấy thứ trên xe đều là cậu phun ra, Tôi đứng đây cả đêm chỉ để cậu nhìn xem chứng cớ, xe này phải làm sao bây giờ?”

Âu Cảnh cau mày nhìn khuôn mặt u ám của tên bạn, giọng nói khô khốc lại phẫn nộ quát: “Mộc Tử Hoành, cậu con mẹ nó có bệnh chắc? Cậu lại để tôi ngủ ở trong xe một đêm? Để Tô Cảnh Minh ngủ một đêm dưới đất, có người trả thù nhau như vậy không?”

Mộc Tử Hoành nhìn qua, chất vấn: “Vậy cậu nói xem, tôi còn có thể thế nào? Một tên kéo không đứng dậy, một tên không dậy nổi, không khác gì lợn chết.”

Cậu xem cậu ta đi, ngay cả khi ngủ dưới đất, cũng có thể mơ đẹp được.”

“4U: 9£ ở Ẹ Mộc Tử Hoành chỉ vào chiếc xe, lại nhìn Âu Cảnh Nghiêu, nổi điên: “Âu Cảnh Nghiêu, nội trong ngày hôm nay, đem xe của tôi dọn sạch sẽ, còn nữa, lần sau uống rượu, tuyệt đối không được gọi cho tôi.”

Mộc Tử Hoành nói xong, dùng sức đá cho Tô Cảnh Minh một cước, mới rời đi.

Âu Cảnh Nghiêu bắt lực nhìn bóng lưng anh.

Tên khốn kiếp này, thế nhưng lại trâu bò như vậy, chỉ vì để anh tỉnh lại thấy rõ màn này, mà lại canh chừng bọn họ suốt một đêm.

Đây không phải có bệnh thì là gì nữa?

“Mộc Tử Hoành.” Âu Cảnh Nghiêu rồng to.

Mộc Tử Hoành cũng không thèm quay đầu lại.

Âu Cảnh Nghiêu liếc nhìn thời gian, bây giờ đã hơn sáu giờ.

Vẫn còn kịp, anh bước đến chỗ Tô Cảnh Minh và hét lớn: “Tô Cảnh Minh, dậy đi.”

“Đừng ồn” ô Cảnh Minh nói xong rồi lại nhích vào gầm xe.

CA HH TY, ” Âu Cảnh Nghiêu tức giận hét lên, ôm đầu bắt lực.

Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện, đứng một bên chờ.

Mộc Tử Hoành đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về biệt thự của Lục Hạo Thành.

Vừa bước vào liền thấy Lục Hạo Thành đang chuẩn bị ra ngoài.

Đêm qua di động Mục Tử Hoành hết pin, nên cũng không gọi báo với Lục Hạo Thành.

Vừa mở miệng liền hỏi: “Lục Hạo Thành, bức ảnh tối hôm qua tôi gửi qua, cậu có xem được không?”

Lục Hạo Thành mặc một bộ âu phục mỏng màu đen giản dị, toàn thân mảnh khảnh quyền rũ, trên khuôn mặt tuần tú lộ ra vẻ đẹp hư ảo, đôi môi mỏng đỏ mọng mang theo ý cười lạnh, căm tức nhìn Mộc Tử Hoành: “Mộc Tử Hoành, cậu vậy mà lại gửi cho tôi mấy thứ ghê tởm đó.”

Mộc Tử Hoành nghe xong liền nóng nảy, đó là do không phải không còn cách nào sao?

” Hạo Thành, cậu rốt cuộc có xóa không vậy? Đó là chứng cứ.”

Lục Hạo Thành không đáp còn hỏi lại: “Tối hôm qua cậu đi đâu 2?”

Mộc Tử Hoành nghĩ nghĩ, nói hết chuyện đã xảy ra tối qua cho Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành nhíu mày nghe, chờ Mộc Tử Hoành nói hết, anh lạnh lùng cười: “Mộc Tử Hoành, cậu thật đúng là rất giỏi, loại chuyện này cũng làm ra được.”

” “Này! Lục Hạo Thành, chuyện này có thể trách tôi sao? Điện thoại của tôi hết pin……

Mộc Tử Hoành suy nghĩ một chút, liền đổi chủ đề: “Quên đi, còn chưa nói cho cậu chuyện này, tối hôm qua tôi nhận được cuộc gọi của lão Từ, nói có một người đàn ông trung niên cầm tóc của Lam Hân, lại làm xét nghiệm cha con, sáng hôm nay sẽ có kết quả.

Tôi sẽ qua chỗ lão Từ một chuyến, cậu yên tâm đi “

“Sao lại thế này?” Sắc mặt Lục Hạo Thành trở nên khó coi.

Còn ai muốn điều tra thân thế của Lam Lam?

Mộc Tử Hoành quay đầu vào nhà: “Tôi không phải đang định về nhà thay quần áo, chạy qua đó xem rốt cuộc là chuyện gì xảy đây sao?”

“Tôi đi cùng cậu.” Lục Hạo Thành lo lắng, anh sợ là người của Tần Ninh Trăn, sẽ rất phiền phức.

Mộc Tử Hoành đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn qua “Cậu không đi nữa à, Lam Hân lúc này đã đi Hải Thành rồi.”

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, “Bên kia muộn một chút qua vẫn được, nhưng chuyện này nhất định phải điều tra rõ.”

Bây giờ không có gì quan trọng hơn sự an toàn của mẹ con Lam Lam.

Mộc Tử Hoành thấy anh kiên quyết, cũng không tiện nói gì thêm.

Qua chỗ lão Từ kia một chuyến, cậu ta cũng sẽ yên tâm đi Hải Thành hơn.

“Vậy cậu chờ tôi, tôi đi thay quần áo một lát là xong, thời gian vẫn còn kịp.” Mộc Tử Hoành nói xong, liền đi về hướng phòng mình.

Lục Hạo Thành cầm va li đi vào, ngồi trên sô pha chờ Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành tút tát khoảng nửa giờ, mới ra hồn người.

Vừa bước ra, Lục Hạo Nhiên đã kéo vali bước ra ngoài, di chuyển có trật tự, khí chất mạnh mẽ, sức hút khó cưỡng.

Lát nữa xong việc, anh có thể trực chạy qua sân bay luôn.

Mộc Tử Hoành ái ô tô ra khỏi ga ra và đưa Lục Hạo Thành thẳng đến trung tâm xét nghiệm của lão Từ.

Đến chín giờ, hai người đúng giờ xuất hiện ở phòng làm việc của lão Từ..

Lão Từ đã bốn mươi hai tuổi, thân hình hơi phúc hậu, ý cười rất thân thiết.

Nhìn người đến là Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành, ông ta cười nói: “ÒI Giám đốc Lục, giám đốc Mộc, tới đúng giờ quá”

Lục Hạo Thành khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.

Mộc Tử Hoành cười nói: “Lão Từ, chuyện quan trọng như vậy, chúng tôi sao có thể không đúng giờ đây?”

Lão Từ mỉm cười, liếc Lục Hạo Thành, “Chúng ta đều là chỗ quen biết, chuyện này thấy hai người rất để tâm, tôi liền gọi điện cho cậu.”

“Cám ơn, cám ơn.” Mộc Tử Hoành vẻ mặt vô cùng cảm kích, ông ta gọi điện thoại thật đúng lúc, nếu không, hậu quả thật không tưởng tượng nỗi.

Lục Hạo Thành nói: “Lão Từ, ta nghe nói đã xác định được kết quả, tôi muốn cho chuyền thành không phải quan hệ mẹ con.”

Lão Từ vẻ mặt xấu hỗ nói: “Hạo Thành, không phải tôi không muốn giúp cậu, cậu cũng biết hậu quả của việc làm như vậy, tôi gọi điện thoại nói với cậu, chỉ là nói cho cậu biết ai đã làm xét nghiệm quan hệ ruột thịt.

Lục Hạo Thành vẻ mặt hiểu rõ, “Tôi hiểu.”

Lục Hạo Thành không nói nữa.

Lão Từ thấy vẻ mặt âm trầm kia, lại nhìn thoáng qua Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa thấy ông ta nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.