Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 347: Chương 347: Tôi nhớ rõ, không cần nhắc nhở




Lục Hạo Thành hỏi: “Lam Lam, sao lại thở dài?”

“Không thể thở dài được sao?” Cô hỏi ngược lại.

“Không phải ý đó, là do em có tâm sự gì à?” Lục Hạo Thành nhìn qua, đêm nay cô có vẻ thoải mái hơn so với bình thường rất nhiều, cũng chịu tâm sự nhiều hơn với anh.

Đây là một khởi đầu tốt, có này hai ngày ở cạnh nhau, về sau sẽ dễ dàng thân cận hơn.

Lục Hạo Thành ngẫm lại cảm thấy chính mình cũng khá xấu xa.

“Ai mà không có tâm sự chứ? Giống như anh, lúc đó chẳng phải tâm sự đầy mình sao?” Lam Hân chế nhạo nói.

Lục Hạo Thành nói: “Quả thật!”

THghề.ˆ.<. ” Lam Hân cười nhìn nhìn chung quanh chợ đêm, vẫn như cũ thực náo nhiệt, các loại ăn vặt, rực rỡ muôn màu!

Lam Hân đột nhiên chỉ vào chỗ bán trà sữa cách đó không xa, cười nói: “Lục Hạo Thành, anh mua cho tôi ly trà sữa được không?”

Lục Hạo Thành nhìn theo ánh mắt cô đáp: “Được”

Vừa nói anh vừa đưa cô đến quán trà sữa.

Mọi cử chỉ của hai người đều rất giống một đôi đang yêu nhau.

Những người đi ngang qua sẽ nhìn họ với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Bước vào quán trà sữa, Lục Hạo Thành nói với người phục vụ: “Tôi muốn hai ly vị dâu.”

Người bán hàng ngắng đầu lễ phép hỏi: “Xin hỏi tiên sinh, có cần thêm đá không?”

Lục Hạo Thành nói: “Không cần.”

Lam Hân cũng không trả lời, đã muộn rồi, cô cũng không muốn thêm đá.

Vài phút sau, hai người uống trà sữa dâu, tay trong tay đi về khách sạn.

Lam Hân cười nói: “Lục Hạo Thành, vị không tồi nha”

Lục Hạo Thành cũng cười đáp: “Lam Lam, cũng được, vị rất truyền thống”

Lam Hân thấy hiếu kỳ: “Sao một người đàn ông như anh cũng thích ăn đồ có vị dâu vậy, tôi nhớ trên xe anh cũng có kẹo mút hương dâu… ” Lam Hân nói tới đây đột nhiên liền dừng lại.

Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh chắc không phải là yêu ai yêu cả đường đi chứ, cũng thích tất cả những gì Lam Lam thích 2”

Lục Hạo Thành vừa lòng gật đầu: “Lam Lam, em nói đúng rồi, tôi thích tất cả những gì Lam Lam thích, từ nhỏ tôi đã mặc định như vậy.”

“Được rồi!” Lam Hân nháy mắt muốn quỳ xuống bội phục.

Dù sao trong tất cả những người cô quen biết, Lục Hạo Thành, là người đàn ông lụy tình nhất.

Sỉ tình đến mức khiến người ta đau lòng!

Khi đến cửa khách sạn, trà sữa trên tay đều đã uống hết. Lục Hạo Thành cầm lấy ly rỗng trong tay cô, ném vào thùng rác.

Lam Hân lập tức nở nụ cười, người bạn trai như thế này thật sự không tìm được chỗ để tức giận.

Hai người đi thang máy đến tận tầng 5. Lục Hạo Thành vẫn không chịu buông tay Lam Hân, lòng bàn tay hai người đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Lam Hân vì cảm thấy được nỗi đau của Lục Hạo Thành nên không bỏ tay anh ra.

Lục Hạo Thành lại vì Lam Hân không cự tuyệt, cũng lưu luyến không buông.

Lam Hân thấy đã tới phòng mình ở, cô liếc Lục Hạo Thành, “Tới phòng rồi, cũng đã khuya, anh cũng trở về nghỉ ngơi đi!”

“Được” Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, nhưng không muốn buông tay.

Lam Hân lại nhắc nhở: “Lục Hạo Thành, tôi tới phòng rồi, ngày mai gặp!”

Lục Hạo Thành lúc này mới lưu luyến. buông tay, “Lam Lam, ngủ ngon” Nói xong anh nhanh chóng cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái rồi quay người bước vào phòng đối diện trước khi Lam Hân kịp phản ứng.

Lam Hân giật mình ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi cánh cửa đối diện đóng sầm, cô mới tỉnh táo lại.

Trên trán, còn đọng lại cảm giác lành lành nơi bờ môi mỏng ấy vừa chạm qua.

Lam Hân cười lạnh, Lục Hạo Thành, tên khốn kiếp, dám chiếm tiện nghỉ của tôi.

Lam Hân tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn cách cửa phòng đối diện trước khi xoay người trở về phòng.

Cửa vừa đóng, cô thay đổi dép lê, ngay lập tức đi tắm.Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi.

Nhưng lúc đã được nằm lên giường, lại không thể ngủ được.

Lời nói của Lục Hạo Thành vẫn văng vằng bên tai cô, cần thận nhớ lại những gì anh nói tối nay.

Cố Ức Lam, cũng mắt tích lúc sáu tuổi, cũng giống như cô.

Điều kỳ lạ hơn nữa là Cố Ức Lam và cô đều có khẩu vị giếng nhau.

` Cùng thích hương dâu, cảm giác có cái gì không thích hợp lắm.

“Haizz” Lam Hân thở dài, không nghĩ nữa, làm sao có thể chứ?

Cô lăn qua lăn lại vài lần, mới chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng qua cửa số sát đất, Lam Hân chậm rãi tỉnh lại.

Cô nhập nhèm nhìn thoáng qua bên ngoài, thời tiết rất đẹp, hơi cong môi cười, kiểu thời tiết này thật thích hợp để đi chơi.

Tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều, mặc dù còn hơi buồn ngủ nhưng cô cũng cố ngồi dậy, từ trong vali tìm một bộ quần áo bình thường rồi thay ra, chuẩn bị rửa mặt rồi ra ngoài dạo chơi.

Lam Hân vừa mở cửa ra, đột nhiên sửng sốt.

Một giọng nói trong trẻo và dễ chịu truyền đến: “Lam Lam, chào buổi sáng.”

“Vâng! Giám đốc Lục, chào buồi sáng” Lam Hân khẽ gật đầu.

Cô nhìn Lục Hạo Thành, hôm nay anh cũng thay một bộ quần áo thường ngày màu xám, dáng người cao thẳng, mái tóc ngắn đen nhánh càng làm cho khuôn mặt anh trở nên rõ nét, lúc này đường nét trên khuôn mặt anh mới mềm mại đi một chút.

Lục Hạo Thành nhìn cô cũng thay một bộ quần áo thường ngày màu trắng, mang theo một cái ba lô mini, toàn thân thuần khiết xinh đẹp.

Anh hỏi: “Lam Lam, hôm nay chúng ta đi đâu?”

Lam Hân anh một cái thật sâu, nghĩ ngợi rồi nói: “Đi thành Đông Hải Thành đi, nơi đó có một chỗ rất thú vị.”

Lục Hạo Thành suy tư, qua một hồi lâu, mới hỏi: “Em đang nói đến Lô Cô Tầm Mộng 2?”

“Đúng, tôi nghe Cẩn Nghiên nói bộ phim điện ảnh của Nhiên Nhiên, đã chọn bối cảnh ở đó, nhưng lại không biết bao giờ khởi quay? Chúng ta tới xem trước đi, nơi đó rất thần bí.

Tôi đã xem nhiều bài giới thiệu trên TV trước đây, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đến. “

“Được! Đi thôi!” Lục Hạo Thành nắm tay cô đi tới thang máy.

Lam Hân nhìn đôi tay đan vào nhau, hỏi: “Lục Hạo Thành, chúng ta hôm nay sẽ như thế này sao?”

Lục Hạo Thành quay đầu lại nhìn, sau một đêm nghỉ ngơi, trông anh đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Nhìn mắt anh xem ra tâm trạng rất tốt, đôi mắt sâu thẳm của anh ấy giống như đại dương bao la, hấp dẫn người nhìn.

“Lam Lam, em đã quên quan hệ của chúng ta sao?, Hiện tại chúng ta là người yêu của nhau mà.”

Lam Hân trừng mắt “Tôi nhớ rõ, không cần anh nhắc nhở “

Lục Hạo Thành cười mưu mẹo, môi mỏng khẽ nhếch: “Lam Lam, nhớ rõ là tốt rồi, chúng ta đi thôi.”

Lam Hân bị anh lôi về phía trước tự đáy lòng khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.