Lam Hân ăn một hồi, thấy Lục Hạo Thành vẫn chưa động đũa, cô ngắng đầu nhìn anh, chỉ vào đồ ăn, nói: “Anh chưa ăn sao? Mau ăn đi! Thức ăn mà nguội sẽ không ngon đâu.”
“Ừm!” Lục Hạo Thành mỉm cười gật đầu.
“Lam Lam, em cũng ăn đi!”
“Ừm!” Lam Hân vội gật đầu, cô đang đói run người, đương nhiên sẽ không làm khách.
Lam Hân gắp bánh chẻo, Lục Hạo Thành cũng gắp bánh chẻo, hai người tình cờ đặt đũa gắp cùng một chiếc bánh chẻo.
Hai người cùng nhắc đũa, nhìn nhau, Lục Hạo Thành cười nói: “Lam Lam, em ăn đi!”
Lam Hân ngượng ngùng nói: “Tại sao chỉ có một cái bánh chẻo nhỉ?”
“Ừ! Sao lại còn đúng một cái bánh cơ chứ?” Lục Hạo Thành cũng cười, nhìn cô cười thâm thúy.
Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, trông anh lúc này không hề lạnh nhạt như lúc ở công ty, biết trong tim anh có người con gái mình yêu, cô cũng không có ý thù địch với Lục Hạo Thành như trước đây nữa.
Cô cười hỏi: “Lục Hạo Thành, tôi có giống người phụ nữ mà anh đang đợi không?”
Lục Hạo Thành đang ăn bỗng bật cười, tự nhủ thầm trong lòng: Lam Lam, em chính là người phụ nữ anh đang chờ đợi!
Anh cười nói: “Giống lắm!”
“Vậy nên anh thường xuyên đến tìm tôi là vì muốn vơi bớt đi nỗi tương tư ư?” Giọng điệu của Lam Hân pha chút đùa giỡn, dáng vẻ tinh nghịch.
Lục Hạo Thành nhìn cô, tâm trí bỗng có chút lay động.
Dù đã xa nhau hơn mười năm, nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ đến cô, bởi vì chuyện xảy ra bảy năm trước, nỗi nhớ sâu thảm trong lòng anh cũng đã trở thành tình yêu!
Là tình yêu!
Kể từ lúc biết tin cô chính là Lam Lam, Lục Hạo Thành trong lòng đã biết rõ điều này rồi!
“Ừm!” Anh gật đầu không phủ nhận.
Lam Hân khẽ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên chút gian xảo, thản nhiên nói: “Anh thấy không, tôi đã giúp anh vơi bớt nỗi tương tư trong lòng rồi, anh chắc là rất cảm động đúng không?”
“Ừm!” Lục Hạo Thành vẫn gật đầu, cũng không bỏ qua ánh mắt có pha chút gian xảo của cô.
Anh muốn biết cô ấy sẽ đưa ra những điều kiện gì?
Lam Hân hơi mím môi, liệu cô có nhân cơ hội này để đưa ra điều kiện không?
Cô cười: “Anh Lục, anh nghĩ xem, tôi cho anh một viên kẹo, thì anh cũng nên làm gì đó cho có qua có lại đúng không?”
“Lam Lam, em nói đúng! Đó là phép lịch sự, sống phải biết có qua có lại!” Lục Hạo Thành gật đầu cười, tự hỏi không biết cô gái này muốn gì?
Lam Hân thấy Lục Hạo Thành vẫn rất bình thản, trong lòng chợt cảm thấy hụt hãng.
Không biết Lục Hạo Thành có đồng ý với cô không?
Còn Lục Hạo Thành đang ăn cơm, vẫn bình thản chờ cô nói.
Lam Hân nhìn anh, vậy mà anh cũng không nói lời nào, trong lòng cô thầm trách Lục Hạo Thành nhỏ mọn.
Cuối cùng cô cũng nói: “Anh Lục, chuyện là như thế này, sắp tới chẳng phải là có buổi triển lãm thời trang sao? Muốn xem triển lãm thời trang đó cần phải có vé vào cửa và chỉ những nhà thiết kế cao cấp mới được tham dự. Tôi biết anh có quan hệ rộng, vậy anh có thể giúp tôi mua một vé vào cửa được không? “
Nói xong, Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành, vẻ mặt đầy mong đợi, bởi chỉ có cách nỏi tiếng thì sự nghiệp của cô mới có triển vọng phát triển tốt hơn.
“Chỉ vậy thôi sao?” Lục Hạo Thành nhìn cô khá thất vọng.
“Ừm! Chỉ vậy thôi, việc cỏn con như vậy chắc không làm khó được Lục Hạo Thành anh đây đâu nhỉ?” Lam Hân thất vọng nhìn anh, không biết có ý gì?
Nhìn dáng vẻ lúc này của Lục Hạo Thành, cô cảm thấy có chút bồn chồn.
Cô hoàn toàn có thể nhờ chú Dịch giúp chuyện này, nhưng cô không muốn mắc nợ thêm món ân tình này nữa.
Vừa hay Lục Hạo Thành lại tới đây, cô chẳng có cớ gì mà bỏ qua cơ hội tốt này cả 2 Dù sao Lục Hạo Thành cũng đang nhờ cô giải sầu tương tư, vậy nên cô cũng có thể nhờ vả anh ấy một chút mà.
Lục Hạo Thành mỉm cười, thấy cô có chút lo lắng, liền thản nhiên nói: “Được chứ.” Hôm đó anh sẽ đi cùng GÓI”
Nhưng câu này anh chỉ tự nhủ thầm trong lòng, không nói ra.
Anh muốn cho cô ấy một bất ngờ!
“Cảm ơn anh!” Lam Hân phút chốc vui vẻ hẳn lên, nói: “Nào, giám đốc Lục của chúng ta thích ăn bánh chẻo, vậy ăn thêm chút đi.” Lam Hân mỉm cười, gắp miếng bánh chẻo đặt vào bát Lục Hạo Thành.
Triển lãm lần này chú trọng đến các sản phẩm đặc biệt, có triển vọng của các công ty và sự quyền rũ của các xu hướng thời trang. Cô nhất định phải đến xem.
Buổi triển lãm không bày quá 100 bộ trang phục nhưng mỗi bộ đều được thiết kế theo các xu hướng thời trang, bằng kỹ thuật và cảm nhận tinh té.
Lục Hạo Thành ngắm nhìn vẻ cười tươi như hoa của cô, nói: “Lam Lam, triển lãm này, sẽ có tọa đàm về màu vải thu đông, thu hút các ngành thiết ké thời trang từ khắp các nước trên thế giới đến tham dự, sau đó sẽ mang thông điệp triển lãm lan tỏa ra toàn cầu, bắt nhịp phát triển cùng với sự nghiệp toàn cầu hóa, bắt đầu cuộc hành trình mới.
“Các yếu tố công nghệ, sáng tạo, thiết kế, tài năng, thương hiệu kết hợp lại với nhau, tập đoàn Lục Thị của chúng ta, cũng sẽ tham dự trình diễn thời trang quốc tế, trang phục mùa thu, tôi rất hài lòng, nhưng còn trang phục mùa đông, em phải bắt tay vào chuẩn bị đi nhé! “
“Được rồi!” Lam Hân hào hứng gật đầu, “Chúng ta ăn tiếp thôi!” Chỉ cần phát triển theo hướng quốc tế hóa thì cô chắc chắn sẽ thành công, Lam Hân thực sự rất mong chờ điều đó.
Lục Hạo Thành thấy cô hạnh phúc, anh cũng rất vuil Lam Lam, từ nhỏ em đã thích thiết kế thời trang, tôi sẽ mang những trang phục do em dày công thiết kế phủ khắp thế giới, tôi sẽ giúp em thực hiện ước mơ.
Phía dưới tòa chung cư, trên chiếc ghé dài trong vườn hoa, loáng thoáng bóng dáng của hai đứa bé giống hệt nhau.
Đó là Lam Tử Tuần và Lam Tử Nhiên.
Lam Tử Nhiên nhìn sang anh trai ngồi bên cạnh đang gõ bàn phím máy tính nhanh thoăn thoát, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cười nói: “Anh à, tối muộn thế này rồi anh còn đòi máy tính làm gì chứ, làm em phải nói dối, năn nỉ mẹ Cần Nghiên mãi, giờ mẹ lại bảo em phải mang máy tính về rồi.”
Lam Tử Tuấn ngước lên nhìn cậu một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Nhiên Nhiên, anh cần dùng có việc một chút, sắp xong rồi!”
Cậu đang theo dõi địa chỉ IP do thầy gửi, cậu không thể để tác phẩm mà mẹ cậu tận tâm thiết kế ra bị người khác đánh cắp một cách dễ dàng như vậy được.
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy dòng chữ tập đoàn Lục Trăn.
Lam Tử Tuấn sững người, hai mắt mờ đi.
Hóa ra là tập đoàn Lục Trăn, điều quan trọng là tập đoàn Lục Trăn lại do chính bố ruột Lục Hạo Thành của cậu điều hành.
Sao lại là tập đoàn Lục Trăn được chứ?
Lam Tử Tuần chợt cảm thấy bối rồi.
Tất cả những gì cậu dành cho Lục Hạo Thành, coi như đã giúp cậu biết rõ ngọn ngành về anh rồi.
Cậu gập máy tính xuống vô cùng dứt khoát, vẻ khó chịu.
Lam Tử Nhiên thấy vậy liền thấy xót, cậu chớp chớp mát.
Đây là máy tính mới của mẹ Cẩn Nghiên, nếu bị anh Tử Tuấn làm vỡ thật thì cậu đương nhiên phải xót rồi.
Lam Tử Tuấn đứng lên, nhìn nghiêng về phía cậu em trai, “Nhiên Nhiên, mình về nhà thôi.” Giọng điệu của cậu khá lạnh lùng, Lam Tử Nhiên thậm chí có thể cảm nhận được sự tức giận của anh trai mình.
Cậu đứng dậy, gật gật đầu rồi đi theo sau anh trai.
Lam Tử Tuấn đột nhiên hỏi: “Lần này em đến đây bao lâu?”. Truyện Võng Du
“Hả…” Câu hỏi đột ngột của Lam Tử Tuấn khiến Lam Tử Nhiên “hả” một tiếng theo bản năng, ngẫm nghĩ một hồi, cậu ủ rũ nói: “Khoảng năm ngày, em phải chụp hình đại diện cho tập đoàn Lục Thị, sau đó quay phim.” Quay phim rất mệt, cậu rất muốn từ chối nhưng sau khi mua nhà thì nhà cậu không còn dư giả như trước nữa rồi.
Tiền lương của mẹ phải trang trải chỉ phí sinh hoạt hàng ngày của năm người họ nên tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Haizl Có thôi, để mọi chuyện xong xuôi trước rồi tính tiếp.