Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 341: Chương 341: Tôi thật sự không sao




Trên ban công kê một chiếc bàn gỗ tử, phía trên đặt một bó hoa hồng, ánh đèn chiếu sáng xung quanh càng làm toát lên một bầu không khí lãng mạn.

Lam Hân vừa thấy nơi này, cô rất thích, nó giống như giấc mơ của cô khi còn nhỏ, cô luôn muốn ngồi như thế này và ngắm nhìn biển, lằng lặng nhìn thiên thủy tương liên lặng lẽ trong màn đêm mờ ảo. Lòng chọt dịu lại.

“Nơi này, đẹp quá!” Lam Hân lặng lẽ nhìn chân trời nói liền mặt biển, ánh trăng đã muốn lộ ra đầu, vằng trăng đã lộ ra, ẩn hiện một nửa dưới biển, cảm giác thần bí khiến người ta khao khát.

Lục Hạo Thành nghiêng người nhìn cô, cười vui vẻ, anh biết cô sẽ thích nơi này.

Lam Lam, đây là giác mơ thời thơ ấu của em.

Mỗi lời em nói, mỗi một chuyện em muốn làm, đều in sâu vào trái tim tôi.

Về sau, tôi sẽ cùng em thực hiện mọi ước mơ.

“Lam Lam, em có thích nơi này không?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt rồi mỉm cười, “Thích!”

Trông hai người giống hệt một đôi đang yêu nhau, trong mắt cả hai đều có hình bóng nhau.

“Lam Lam, tôi biết em sẽ thích.” Anh nhìn cô đắm đuối.

Lam Hân nhìn anh đăm chiêu, vì cái gì mà tắt cả những chuyện này dường như được sắp xếp theo sở thích của cô.

“Lục Hạo Thành, anh có biết khẩu vị nước trái cây của tôi không?” Cô đột nhiên hỏi.

Lục Hạo Thành mỉm cười, giọng điệu vui vẻ: “Lam Lam, chẳng phải em luôn thích nước trái cây và kẹo mút có vị dâu sao?”

Tim Lam Hân lập tức bị một cảm xúc không thể giải thích nỗi bao phủ, cô nắm chặt tay, cảm xúc trong lòng đang dâng trào phức tạp.

” “Lục Hạo Thành, làm sao anh biết, hay là, cô gái Lam Lam kia cũng như vậy?” Lần này, cô nghiêm túc nhìn anh.

Lục Hạo Thành đầy ra ghế dựa, nói: “Lam Lam, em ngồi xuống trước đi.”

Lam Hân chậm rãi ngồi xuống, Lục Hạo Thành cũng ngồi xuống.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chờ câu trả lời.

Lục Hạo Thành liếc cô một cái, sau đó nhìn về phía biển xa: “Lam Lam, muốn biết chuyện này cũng không khó? Chúng ta cùng làm một công ty, cũng sẽ biết”

“Anh cũng thật chu đáo, tôi cũng không biết vì sao bản thân lại thích đồ có vị dâu như vậy. Giống như từ khi sinh ra đã thích.”

Lam Hân cần thận hồi tưởng một chút, cái loại này hương vị, mùi vị đó dường như đã ăn sâu vào cuộc đời cô.

“Lam Lam, có lẽ, là thứ mà em luôn thích khi còn nhỏ. Dù mắt trí nhớ vì tai nạn, quên một vài thứ, nhưng một số thứ đã theo em, và em vẫn thích nó trong tiềm thức.”

Lam Hân khẽ lắc đầu, lập tức nói: ” “Trước đây tôi không biết bằng cách nào mà tôi đến được nhà họ Khương, nhưng vài năm trước tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Khương phu nhân và con gái bà ta, tôi mới biết được mọi chuyện.

Tôi không phải con gái nuôi của họ, mà là bị Đào Mộng Di lái xe đâm trúng, bà ta tưởng tôi đã chết nên mới mang tôi đi.

Nhưng rồi tôi lại sống sót, nhà họ năm đó còn đang trốn nợ, hẳn là không dám gánh trên lưng một mạng người, cho nên mới giữ lại mạng cho tôi…… ” Lam Hân nói tới đây thì không nói thêm nữa.

Nhớ lại chuyện cũ cần có sự can đảm, mấy năm nay, ngoài việc nói với Trầm Giai Kỳ chỉ có mẹ, Cẩn Hy và Cẩn Nghiên biết.

Lục Hạo Thành đột nhiên được tin tức, cả người đều khiếp sợ.

Anh vẫn luôn nghi ngờ năm đó Lam Lam bị tai nạn xe cộ, nếu không, cô đã không biến mất nhanh như vậy.

Sau khi băng qua đường, anh chỉ ở đó vài phút, sau khi cơn giận trong lòng lắng xuống, anh quay lại tìm Lam Lam.

ề Lam Lam chạy đi tìm anh giữa trời mưa.Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng, không bao lâu liền quay lại, nhưng sau đó lại không thấy bóng dáng cô nữa.

Trong cuộc đời anh, ngay cả chút ánh sáng cuối cùng cũng biến mắt.

Khi đó, anh cả ngày chìm đắm trong đau đón, lại phải đối phó với người phụ nữ đáng sợ Tần Ninh Trăn kia.

Nghĩ đến lúc đó, thật sự cũng từng nghĩ đến cái chết.

“Lam Lam, em nói lúc còn bé, là bị Đào Mộng Di đâm trúng, sau đó mới được mang đi sao?” Anh khẩn trương hỏi.

“Đúng” Lam Hân gật đầu, cô cũng không biết vì sao lại muốn kể với anh những chuyện này.

TÀ..*ẽ ” Lục Hạo Thành toàn thân đau đón.

Tin tức đột ngột này đã khơi dậy nỗi đau mà bấy lâu nay anh giấu kín trong lòng.

Anh chống tay lên bàn, dùng hết sức bóp chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nỗi lên, nháy mắt hồn bay phách lạc, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, đau đớn.

Lam Hân ngắn ra, hỏi: “Lục Hạo Thành, anh làm sao vậy?”

Lam Hân nhìn thấy anh vật vã, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Có phải cô vừa nói điều gì đó kích thích anh không?

‘ Lục Hạo Thành đột nhiên nắm lấy tay Lam Hân, gắt gao nhìn cô, cảm xúc cuộn trào trong mắt khiến người nhìn không khỏi giật mình.

Tay Lam Hân bị đau, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lục Hạo Thành, cô chỉ nhíu mày không nói gì?

“Tiên sinh, đồ ăn đã sẵn sàng.” Vị kia quản lý nhà hàng đã đầy xe đồ ăn tới, ôn hòa mỉm cười với bọn họ.

Ý cười ôn hòa nhìn thấy hai người bọn họ.

Lục Hạo Thành vẫn giữ nguyên trạng thái như trước, vẫn nhìn Lam Hân đầy đau khổ và áy náy.

Lam Hân cố gắng thử rút tay ra, phát hiện Lục Hạo Thành nắm rất chặt, làm thế nào cũng không rút ra được.

Lam Hân quay đầu lại nhìn quản lý nhà hàng mỉm cười: “Vậy để đồ ăn lên đi” Cả ngày nay đi bộ không ít, cô thực sự rất đói.

“Được” Quản lý khẽ gật đầu, đem tất cả đồ ăn đặt lên bàn.

Thấy hai người căng thẳng, anh ta nhanh chóng rời đi.

“Lục Hạo Thành, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Lục Hạo Thành vẫn bất động như núi, mắt cũng không chớp, vẫn duy trì tư thế đó nhìn cô.

“Nói chuyện với anh đó, Lục Hạo Thành.” Cô hơi cao giọng, lo lắng nhìn anh.

Lục Hạo Thành bị tiếng cô gọi làm tỉnh táo lại, nhìn thấy tay cô bị mình siết đến trắng bệch, anh nhanh chóng buông tay ra.

“Lam Lam, tôi không sao, em không cần lo lắng.” Giọng anh khô khốc, như thể vừa chiến đấu với ác ma, có chút run rầy.

Lam Hân nhíu mày, vẫn nhìn anh.

“Lam Lam, tôi thật sự không có việc gì, vừa rồi, chỉ là nhớ lại một số chuyện không hay thôi.” Lục Hạo Thành khó khăn nở một nụ cười.

Sườn mặt anh mờ đi và sáng lên dưới ánh đèn nhiều màu xung quanh.

Lam Hân khẽ thở dài, vừa rồi rõ ràng là có chuyện, nhưng nếu anh không nói ra, cô cũng không thể gặng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.