Để Cố An An nhìn thấy cô với Lục Hạo Thành đi cùng nhau, người phụ nữ này chưa biết sẽ làm ra điều gì nữa? Lục Hạo Thành thấy mình bị cô nắm chặt tay, thì liền cười hạnh phúc.
“Anh Hạo Thành, Lam Lam đưa anh đi phơi nắng, hôm nay thời tiết rất ám áp, anh nhìn anh đi, suốt ngày ngột ngạt, phơi phơi nắng, toàn thân ấm áp, tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn.”
Trong tâm trí của Lục Hạo Thành, hiện lên hình ảnh cô bé như ngọc được chạm khắc, kéo lấy tay anh chạy lên mái nhà.
Ngay cả khi anh không muốn đi, cô vẫn cố gắng dùng lựckéo anh đi.
Bước vào con hẻm, Lam Hân dừng lại nhìn thấy Có An An giận dữ bỏ đi.
Cô mới giật mình, trong tình trạng không có nhận thức cô đã nắm lấy tay Lục Hạo Thành.
Mặt cô ửng đỏ, trong phút chốc buông tay Lục Hạo Thành ra, mặt đỏ ửng giải thích: “Lục tổng, lúc nãy tôi vội quá, anh đừng để ý nha”.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cười thâm tình nói: “Lam Lam, có phải cô có ý với tôi không, nếu không, cô sẽ không kéo tay tôi một cách ý thức?”
Lam Tử Tuấn: “……
Quả nhiên, anh đến là để cướp mẹ của cậu bé.
Cô có chút rối loạn, tự nhiên cảm thấy mình đang gặp phải một kẻ điên, tự cao tự đại! “ha ha……”
Cô không nhịn được cười: “Lục Hạo Thành, anh lúc nào cũng tự đại như vậy sao? Những người phụ nữ ở bên cạnh anh, có phải tất cả đều có ý với anh không? Nhưng xin lỗi, tôi không có ý gì với anh cả”.
Lục Hạo Thành nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang muốn giận của cô, cười hiền lành, anh cúi đầu thấp xuống vài phần, đôi môi đặt sát vào tai cô, chất giọng trằm ngâm, đầy cám dỗ: “Lam Lam, không có ý đó, thì có ý gì?”
Ánh mắt của Lam Hân tròn xoe, giận dữ trừng anh.
“Cuồng tự đại! Tiểu Tuấn, chúng ta đi thôi!” Nhưng vừa bước chân thì bất ngờ Lục Hạo Thành đưa cánh tay dài của mình chặn ngang vào tường, chặn đường đi của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn sâu vào cô.
Lam Hân nhanh chóng lùi lại mấy bước, rồi nhìn Lục Hạo Thành.
Lam Tử Tuấn vừa nhìn thấy, chau mày không hài lòng: “Chú Lục, chú đây là muốn bắt nạt mẹ cháu đúng không?”
. Trong giọng nói bé bỏng của cậu bé có mang theo chút uy hiếp.
Thần sắc của Lục Hạo Thành có chút biến động, nhanh chóng rút tay về, cúi đầu, nhìn Lam Tử Tuấn cười: “tiểu Tuấn, cái này oan cho chú Lục rồi, chú Lục chỉ là thấy chú và mẹ con rất có duyên với nhau thôi”.
“Có duyên……”
Lam Hân nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ghét bỏ.
“Lục Hạo Thành, quỷ mới có duyên với anh? Còn không mau đi thôi, tôi đói rồi”. Lam Hân không hài lòng nói xong, kéo Lam Tử Tuần đi ra khỏi hẻm.
Lục Hạo Thành cười rồi đi theo, thấy mình bị cô nắm tay, trên tay vẫn còn dư vị của cô.
Nhìn người phụ nữ thanh tú cao ráo trước mắt, anh cười tươi, Lam Lam của anh, thật sự đã trưởng thành với lại có ngoại hình đẹp như anh đã tưởng tượng, dễ thương như anh tưởng tượng! Chỉ tiếc là, giữa họ, đã bỏ lỡ 18 năm rồi.
Nếu như không bỏ lỡ nhiều năm như vậy thì tốt biết baol Lúc ba người bước ra khỏi hẻm, Cố An An đã lái xe rời đi.
Bọn họ đến quán ăn đó, Thẩm Giai Kỳ cũng ra giúp đỡ, nhìn thấy Lam Hân, cô ấy cười tươi vui vẻ.
“Lam Lam, sao mọi người lại đến đây vậy?”
Cô ấy cười hỏi, khuôn mặt bị đánh vẫn còn chút đỏ nhạt, rõ ràng là có chút sưng tấy. Kiếm Hiệp Hay
Ánh mắt Lam Hân chớp chớp, Cố An An đó ra tay tàn độc thật! “Muốn ăn đồ của nhà mọi người nên ghé qua đây đó, đây là con trai lớn của tôi, tiểu Tuấn.”
Lam Hân kéo Lam Tử Tuần lên phía trước một bước.