Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 60: Chương 60: Vậy thì chọn Lam Tử Nhiên




Cô luôn cười tươi rực rỡ, luôn làm cho tâm trạng của anh bình tĩnh lại được.

Anh đối với tình yêu, cũng mất niềm tin, càng ghét những người quyến rũ chồng người khác.

Mộc Tử Hành lẳng lặng mà ngồi cạnh anh.

Anh làm như vậy, cũng là hi vọng Hạo Thành có thể được hạnh phúc.

Những năm nay, anh giống như một cái xác không hồn còn sống bình thường.

Anh chuyển đến biệt thự này cùng anh, đến cả ba mẹ anh cũng nghĩ ngợi linh tỉnh.

Vẫn luôn nghi ngờ hỏi, quan hệ của anh và Hạo Thành, sợ hai người yêu nhau? Mỗi lần bọn họ hỏi, anh đều sợ tới mức mà run cả người.

Hai người tuyệt đối không phải là quan hệ yêu đương, mà họ là thẳng nam chính hiệu.

Sớm đã bàn chuyện hôn sự của tên tiểu tử này xong hết rồi, anh cũng muốn tìm một người vợ để nói dõi tông đường, tuổi tác đều như vậy mà qua đi, anh vẫn là một Đồng Tử Điềểu*, sợ nói ra sẽ mắt mặt.

(*)Đồng Tử Điều: chỉ một người đàn ông đã trưởng thành nhưng từng có phụ nữ.

Trong phòng rất là yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người, đôi lúc sẽ có ảnh sáng chiếu vào.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của Lục Hạo Thành, khiến cho gương mặt anh tuấn đẹp trai của Lục Hạo Thành mang theo vài tia thần bí.

Cho dù như thế này, anh vẫn tôn quý kiệt ngạo, cho dù là ngồi, cả người vẫn toát ra khí chất cường đại hơn người, khiến cho người ta không thở nỗi.

Lục Hạo Thành trầm tư suy nghĩ, hơi day day trán, đang suy tư về cái gì đấy.

Lại qua được một lúc, anh mới rời mắt khỏi tắm ảnh, đem điện thoại của Mộc Tử Hành đưa lại cho anh.

Anh ghé mắt nhìn Mộc Tử Hành, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Người phát ngôn của thời trang trẻ em năm nay, chọn Lam Tử Nhiên đi, nếu nó ở thành phố Giang, ngày mai tôi muốn gặp nó.” “Ngày mai là chủ nhật, công ty không đi làm, gặp được người sao?” Mộc Tử Hành trừng mắt nhìn anh, ngày chủ nhật cũng phải cho anh nghỉ ngơi chứ? Anh vì anh ấy, mà giống như là làm trâu làm ngựa.

“Thứ hai, thứ hai tôi nhất định phải gặp được nó trong văn phòng của tôi, cậu có thể ra ngoài rồi.” Lục Hạo Thành lạnh lùng đuồi anh đi.

“Hừ” Mộc Tử Hành hừ hừ với anh.

“Đi thì đi, cậu tưởng tôi thích ở cùng một khối băng như cậu lắm sao? Tôi sợ mình sẽ bị đóng băng mắt, không nhìn thấy mặt trời ngày mai.” Mộc Tử Hành vừa nói vừa đi ra ngoài, sống lưng anh đã mệt mỏi cả một ngày trời, ngay cả đêm khuya anh cũng không dám ăn, đầu năm nay, đúng là làm gì cũng không dễ.

Lục Hạo Thành lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, nhìn hình ảnh trên di động có chút xuất thần.

Anh vẫn luôn lo lắng, ánh mắt giữ kín như bưng.

Ánh nắng ban sớm đã xuyên qua ô cửa sở chiếu vào trong phòng, gió mắt ngoài cửa thỏi vào, thổi bay cao tấm rèm cửa qua khung cửa số có thể nhìn thấy ngã tư đường náo nhiệt bên ngoài, xa xa đó là dãy nhà cao tầng.

Lam Tử Nhiên dậy rất sớm, nhìn thấy mẹ vẫn còn chưa tỉnh, cậu nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, thay quần áo.

Lại gấp chăn hộ mẹ, mở rèm cửa ra.

Cầm lấy ba lo màu đem của mình, kiểm tra tiền và chìa khóa, điện thoại, mới nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Hôm qua cậu và mẹ nói chuyện rất muộn, mẹ lại vì một ngày tìm nhà, rất mệt, cậu phải ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mẹ.

Thành phố Giang sáng sớm, vẫn phồn hô như cũ, người qua đường đông nghịt, xe cộ đông như nước ở ngã tư đường, xe máy phi nhanh như chớp, hò hét qua.

Lam Tử Nhiên nhìn xung quanh ngã tư đường, cậu cũng rất thích thành phố Giang này, đến đây cũng được.

Mẹ thích ở đâu, mấy đứa liền thích ở đó.

Nghĩ mẽ vẫn muốn ngủ thêm một chút, cậu nhìn xung quanh đường, người chạy bộ sáng sớm rất đông.

Cậu nhanh chân nhanh tay chạy một vòng mua đồ ăn sáng về cho mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.