Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 37: Chương 37: Ai cũng muốn cướp đi con của cô




Nhưng không quan tâm không có nghĩa là không tò mò.

Thường thì những đứa trẻ luôn có một cảm giác kính sợ và ngưỡng mộ cha chủa chúng, Hữu Hữu cũng từng mong có được cảm giác như thế.

Cậu cũng khát vọng, cũng muốn giống như những đứa bé khác, về đến nhà có cả cha lẫn mẹ đang hạnh phúc bên nhau, ân ân ái ái, tạo thành một gia đình thật ấm cũng.

Những ngay từ khi sinh ra, cho đến lúc cậu nhận thức được thì mẹ cậu phải luôn lẻ loi một mình, trong nhà một người đàn ông cũng không có, mẹ cậu lúc nào cũng phải cặm cụi kiếm tiền lo cho gia đình.

Có một lần, khi đang ở công viên, cậu nhìn thấy một đứa bé đang chơi xe điều khiển từ xa với cha của nó, trong lòng cảm thấy có chút mất mác.

Nhưng cậu càng mong ước bao nhiêu, thì điều đó lại càng không thể xảy ra được.

Càng về sau, cái loại cảm giác kính sợ ngưỡng mộ đó cũng dần biến mất, trong lòng cậu dần nảy sinh thù hận, bây giờ, với cậu có cha hay không cũng chẳng có gì to tát cả.

Cậu chỉ cần có mẹ, cha với mấy thứ khác, cậu không cần.

Cậu thật sự không cần.

Bây giờ, cậu muốn cái gì mà chả được.

Bất luận là ai cũng không thể đoán được, một đứa bé 6 tuổi như cậu lại chính là cổ đông lớn nhất của công ty Nhạc Trí.

Công ty Nhạc Trí chính là công ty đồ chơi lớn nhất toàn cầu, chi nhánh được mở ở nhiều nơi như Bắc Mĩ, Châu Âu, nhất nhiều đứa bé trên toàn thế giời muốn sở hữu đồ chơi của công ty Nhạc Trí.

60% cổ phần đều do cậu nắm giữ.

Không chỉ có thế, cậu còn là người thiết kế đồ chơi chính cho công ty Nhạc Trí, mỗi thiết kế của cậu đều đáng giá cả đống tiền, không những thế những món đồ chơi từ trước đến nay do cậu làm ra đều là những món bán chạy nhất và được ưa chuộng nhiều nhất trên toàn thế giới.

Mặt khác, khi món đồ chơi của cậu được ưa chuộng càng nhiều, cũng có nghĩa là số tiền của cậu cũng dần lên đên con số bạc triệu.

Nhưng, tất cả những chuyện này, Vân Thi Thi không hề hay biết gì cả, cậu chỉ đang chờ đến khi cơ hội, cậu sẽ nói tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

Đang lúc rơi vào suy tư…

Tiếng chuông cửa liền vang lên, sau đó có thứ gì đó hình như tựa mạnh vào cửa, sau đó là một giọng nói nhỏ vang lên: “Hữu Hữu…”

Hữu Hữu ngẩng đầu, vẻ mặt thâm trầm lúc nãy cũng biến mất, lấy lại vẻ mặt đáng yêu khờ dại của một đứa bé, vui vẻ chạy ra cửa, vừa mở cửa liền nhào vào lòng của Vân Thi Thi làm nũng.

“Mẹ! Mẹ đã về rồi, Hữu Hữu chờ mẹ hơi bị lâu luôn!”

Hữu Hữu ngẩng đầu, khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi tiều tuỵ của Vân Thi Thi, trong lòng có chút hoảng, nhưng vẫn cố nở nụ cười với cô.

“Hữu Hữu, mẹ về rồi…”

Vân Thi Thi cả người đều rã rời, cửa vừa mở liền bị Hữu Hữu ôm chầm lấy, cảm giác ấm áp bao chùm lấy cô, lo lắng trong lòng cũng giảm đi được vài phần.

Hữu Hữu là do cô cực khổ sinh ra, cô không hối hận về chuyện này, ngược lại cô lại cảm thấy hạnh phúc, nhất là khi Hữu Hữu là một đứa trẻ rất ngoan, còn hiểu chuyện.

Vân Thi Thi cảm động, sống mũi cô cay cay, cô không cởi cả giày chạy thẳng vào nhà, ôm chầm lấy Hữu Hữu, ôm thật chặt cậu vào trong lòng mình.

Cả người cô, giờ phút này mới cảm thấy có chút sức sống.

Ai nói chỉ có con gái mới thân thiết được với mẹ, Hữu Hữu của cô còn ngoan gấp trăm lần.

Người đàn ông kia, rõ ràng là cha của Hữu Hữu, mà sao hai người lại khác nhau đến như vậy. Hữu Hữu thì đáng yêu thế này, dịu dàng chu đáo thế này, còn cha cậu thì mặt mày lạnh lùng, tựa như băng sơn ngàn năm không thể tan được.

Gen di truyền, quả nhiên không nên tin vào cái lý thuyết này.

Vân Thi Thi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Mộ Nhã Triết, nhan sắc của hai người này quả thực là rất giống nhau, nghĩ đến đây ngực cô bỗng đau nhói.

Nếu anh biết sự tồn tại của Hữu Hữu, sau đó cướp đi Hữu Hữu của cô, thì cô phải làm sao? Nghĩ đến đây, cô không khỏi kinh hãi, theo bản năng ôm Hữu Hữu chặt hơn trước, cô không muốn mất đi Hữu Hữu, có nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng tại sao cảm giác tuyệt vọng này cứ bao trùm lấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.