Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 565: Chương 565: Anh Đừng Phiền Tôi Được Không?




Dù là Diệp Minh Lan cũng không khỏi có chút run run, lén nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh, không biết kẻ nào đã chọc giận người đàn ông vẫn luôn biết kiềm chế bản thân mình này, để cho anh không hề kìm nén mà thể hiện sự tức giận ra bên ngoài.

Diệp Minh Lan thấy vẻ mặt anh thâm trầm, lại thấy Vân Thi Thi ngồi cách xa anh, nghĩ thầm, chẳng lẽ hai người cãi nhau nên không vui?

Đại khái là vậy rồi.

Trở lại ghế dài, hai người đều không nói một lời.

Lý Thừa Trạch vốn đang chơi rất vui vẻ, giờ bởi vì anh ta mà giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, hoàn toàn tiêu diệt mọi hứng thú, thậm chí khiến anh ta ngồi trên đệm ghế mà như ngồi trên đống kim châm!

Hiện tại, Cố Tinh Trạch cứ như thế ngồi ở chỗ kia, một loại cảm giác đáng sợ vô hình đang lan tràn bao phủ lấy toàn căn phòng, bầu không khí có chút ngột ngạt!

Diệp Minh Lan thấy mọi người không nói lời nào liền lén quan sát anh ta, muốn tìm cách làm dịu bầu không khí trong xe, vì thế cô ta nghiêng người qua rót cho anh một ly rượu hồng, cười nói: “Tinh Trạch, anh sao vậy?”

Cô ta nói xong, còn thấp giọng nói: “Mới vừa rồi, là em quá tùy hứng, anh đừng tức giận với em nhé? Ly rượu này em kính anh.”

Nói xong, Diệp Minh Lan liền một hơi uống sạch ly rượu trong tay.

Cố Tinh Trạch không thèm nhìn, lấy ly rượu cô ta đưa uống sạch.

Chiếc ly chân dài bị nắm chặt đến nỗi xuất hiện cả vết rạn nứt.

Vân Thi Thi nhận thấy bên anh xảy ra hành động lớn, biết anh đang tức giận, trong lòng có chút ấm ức, lại có chút áy náy, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Cô chỉ không muốn lãng phí tình cảm của anh thôi, vậy cũng sai sao?

Lý Thừa Trạch ngồi xuống cạnh cô, Vân Thi Thi lập tức ngồi ra xa một chút, Lý Thừa Trạch buồn cười, ngồi sát lại cô thêm một chút.

Vân Thi Thi tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi! Vừa rồi là tôi không đúng! Trước kia đều là tôi nói nhảm, cô không cần để trong lòng! Tính cách tôi vốn như thế, tính khí nóng nảy nói chuyện liền có chút khó nghe, nếu cô chưa hết giận thì có thể mắng tôi cũng được!”

Lý Thừa Trạch đáng thương cầu xin tha thứ, còn không quên rót một ly rượu cho mình, cười tít mắt nói: “Ly rượu này tôi uống trước coi như là bồi tội!”

Anh ta cầm ly rượu chân dài lên làm một ngụm cạn sạch, còn không quên dốc ly rượu xuống cho cô xem, ý nói anh ta uống sạch một giọt cũng không chừa.

Vân Thi Thi xoay mặt đi, không thèm để ý tới anh ta.

Lý Thừa Trạch lập tức đưa tới một ly rượu khác, cười nói với cô: “Đừng giận nữa! Tôi cho cô một ly uống thử, bên trong có rượu hồng, nhưng chỉ một chút thôi, hương vị rất độc đáo, đây là chiêu bài của quán đó, tôi đưa cho cô coi như bồi tội nhé!”

Thấy Vân Thi Thi không thèm để ý, Lý Thừa Trạch điềm đạm đáng yêu nói: “Bà cô của tôi ơi, cô đừng giận nữa, vừa rồi là tôi không tốt, cô muốn lấy cái gì, cứ nói thẳng...”

“Được.” Vân Thi Thi thở dài một tiếng: “Tôi uống, nhưng uống xong, anh có thể đừng phiền tôi không?”

Khẩu khí thật lớn!!

“Chỉ cần cô tha thứ cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phiền cô nữa!”

“Tôi tha thứ cho anh rồi.”

Chỉ cần anh ta không phiền cô thì thế nào cũng được.

Vì thế, cô cẩn thận nâng ly rượu lên, chất lỏng màu vàng chanh khẽ song sánh, khiến cho cô nghĩ tới cơn ác mộng say rượu đã từng trải qua, hương vị khó uống khiến cô có chút buồn nôn.

Vân Thi Thi hơi nín thở, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt giống như một tín đồ thành kính, cực kỳ nghiêm túc uống một ngụm, ngụm rượu vào miệng mang theo một chút ngọt, một mùi thơm thuần túy khiến cô nhịn không được mà rùng mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.