Thật là đã đoán sai cô gái này, so sánh cô với mèo con. Giờ nghĩ lại, đây là một cây hoa thuốc phiện xinh đẹp mĩ lệ mới phải, khiến người ta không nhịn được càng lún càng sâu, trầm mê trong đó!
Vân Thi Thi bị động tác đột ngột dọa sợ không nhẹ, hơi xấu hổ, song kinh hoàng nhiều hơn, cô dùng sức đẩy lồng ngực anh, nhưng sức lực non nớt của cô, đối với người rèn luyện từ nhỏ như Mộ Nhã Triết mà nói quả thực không đáng nhắc tới.
Chỉ cần một tay đã trói buộc được hai tay cô.
“Buông ra... Buông! Mộ Nhã Triết!”
Vân Thi Thi thở hổn hển, tức giận trừng mắt nhìn anh, Mộ Nhã Triết lại không hề nhúc nhích.
Dán chặt môi cô, anh nhíu mày: “Sao? Chẳng phải bảo không quen tôi sao, hửm?”
“Tôi...”
Tiếng cười khêu gợi của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, tà tứ xâm lấn, mở môi mỏng, răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn vai cô.
Cắn, xé, ném đi, động tác lưu loát của gạch xẹt qua gò mà cô, khuy áo bị anh cắn rời ra, quần áo cởi tới nửa vai, lộ ra đầu vai trắng nõn êm ái của cô.
Mộ Nhã Triết ôm gáy cô, đầu lưỡi không chút kiêng kị phác thảo cần cổ, mê luyến hít hà, làn da tuyết ngọc trắng nõn, thoảng mùi hương sữa tắm, còn có mùi thơm thiếu nữ tự nhiên của cô.
Vân Thi Thi hoàn toàn bị dọa, hai tay lại bị anh trói chặt, giọng nói run rẩy, hơi tủi thân: “Đừng mà... Đừng ở đây!”
“Muốn.”
Một chữ, đã chặn lại tất cả âm thanh của cô.
Cô cảm thấy vừa thẹn thùng, vừa quẫn bách, loại chuyện này vốn đã xấu hổ, giờ lại còn đang trên xe, cô mẫn cảm run cả người.
Người đàn ông này, thể lực luôn kinh người như vậy, giờ, xe chỉ dừng ở bên đường, nghĩ tới việc bất kì lúc nào cũng sẽ có xe đi qua, nếu để người khác thấy tình cảnh này, cô quả thực hận không thể chui xuống lỗ để quên đi!
Cô không biết là, Mộ Nhã Triết đã sớm sai người phong tỏa đoạn đường này, trong một khoảng thời gian sẽ không có xe cộ nào đi qua.
Còn hơn cô, anh càng để ý việc cô bị những kẻ khác mơ ước!
Nhưng cô không những không cảm kích, còn tự rơi vào hoảng loạn.
Vì sao ở trước mặt người đàn ông này, cô luôn không có sức phản kháng, mặc anh xâm lược?
Trong lòng nghĩ thôi đã tuyệt vọng, viền mắt đỏ lên, rơi xuống một giọt lệ đau khổ.
Mộ Nhã Triết lại thấy dáng vẻ này của cô càng khiến người ta thêm yêu thương, đôi con ngươi trong suốt kia, ánh mắt không tiếng động lên án, càng làm anh không nhịn được muốn bắt nạt cô!
Thời khắc này, thân thể mềm mại trắng noãn, tim người đập rộn ràng. Trong hương hoa hải đương theo gió bay tới, dưới ánh trăng bàng bạc, làm nổi bật vẻ đẹp động lòng người không sao tả xiết.
Hai mắt Mộ Nhã Triết híp lại, đôi mắt thâm trầm nhiễm màu u tối, đem áo vét anh khoác lên người cô, che lại cơ thể cô.
Dựa vào sự chở che của ánh trắng, ở ngay trên xe đoạt lấy cô.
Mọi thứ trở nên nghẹt thở, tiếng cầu xin mảnh mai của cô nhưng điện chạy qua sống lưng, khiến thân thể anh càng thêm căng chặt.
Cúi đầu, anh như trút dục vọng cắn chiếc cổ mê người, kéo tay cô đặt lên vai.
Vân Thi Thi cắn chặt miệng, đem tất cả bất an và khuất nhục nuốt hết vào trong. Mộ Nhã Triết hình như không hài lòng với sự kìm nén của cô, thổi khí bên tai cô: “Gọi tên tôi.”
Vân Thi Thi thở hổn hển một tiếng, chống bờ vai anh, lệ rơi đầy mặt. Khóe mặt liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt vẫn tự nhiên, nhất thời xấu hổ và giận dữ đan xen.
Âm thanh ma mị của Mộ Nhã Triết vẫn vang bên tai.
“Gọi tên tôi! Tôi thích nghe giọng của em.”