Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 451: Chương 451: Anh trai, em tin anh!




Tiểu Dịch Thần bỏ qua câu cuối cùng của Vân Thiên Hữu, nỗ lực hơi nghiêng người ra ngoài để bảo đảm hai tay của Vân Thiên Hữu có thể túm được tay cậu.

Động tác của hai cậu khiến nhân viên an ninh đang nghước nhìn kinh ngạc.

Bọn họ đều là nhân viên an ninh được huấn luyện chuyên nghiệp, vì thế hiểu rất rõ cực hạn của cơ thể, động tác chuyên môn cao như vậy đối với Tiểu Dịch Thần mà nói, đơn giản là vô cùng nguy hiểm!

Vân Thi Thi sốt ruột lo lắng nhìn, tim đập nhanh hơn, từng giây phút từng phút ở đây đều là sự giày vò hành hạ!

Vân Thiên Hữu nhanh chóng túm được tay Tiểu Dịch Thần, mặc dù sức nắm của cậu kém xa Tiểu Dịch Thần, nhưng trong hiểm cảnh, khát vọng sống của con người sẽ phát huy tác dụng cực lớn!

Cậu cắn răng, túm lấy cánh tay Tiểu Dịch Thần, nói: “Tôi đã túm chặt rồi!”

“Em chắc chắn chứ!?” Hiển nhiên Tiểu Dịch Thần cũng lo sức nắm của Hữu Hữu không đủ, cậu mà buông lỏng tay thì Hữu Hữu sẽ không bị rơi xuống mất.

“Ừ, cậu đi túm dây an toàn đi!”

“Được! Em phải cẩn thận, không kiên trì nổi thì nhất định phải nói đấy nhé!”

Tiểu Dịch Thần nói xong, vươn người cố túm lấy dây an toàn.

Ba lần, đều không túm được.

Nhưng cậu không hề nản lòng, giành giật từng giây, biết mỗi giây trôi qua là sự thử thách cực lớn đối với Vân Thiên Hữu, cuối cùng, tốn một phen sức lực, rốt cuộc cậu cũng bắt được dây an toàn.

Quấn dây an toàn vào tay mấy vòng, nắm thật chặt, Tiểu Dịch Thần quay đầu lại nói: “Anh nắm được rồi, giờ anh kéo em lên, em nhất định phải nắm chặt tay anh nhé!”

“Ừ!” Vân Thiên Hữu tin tưởng nói: “Tôi biết cậu sẽ làm được, tôi tin cậu!”

“Được!” Tiểu Dịch Thần mỉm cười, bắt đầu dùng lực túm Hữu Hữu lên!

Cậu cắn chặt răng, huy động chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt lôi Hữu Hữu vào trong xe.

Khi túm lên, khớp xương chỗ khuỷu tay của cậu kêu “răng rắc”, trật khớp.

Còn cổ Vân Thiên Hữu vì cố túm mà cũng không ngoại lệ bị trật khớp.

Hai cậu nhóc lăn vào trong xe, Vân Thiên Hữu nhanh tay lẹ mắt túm lấy một dây an toàn khác, cài vào trên vai, rốt cuộc cũng giữ được trọng tâm.

Bên dưới vang lên tiếng hoan hô rung trời!

Vân Thi Thi sửng sốt đứng đó, không dám tin mở to hai mắt!

Hai cậu nhóc kia lại có thể tự cứu được bản thân!

Trời ơi, đây chính là kỳ tích!

Mãi đến khi cabin bị Tiểu Dịch Thần đóng lại, cô mới dám tin, kỳ tích đã thật sựu xảy ra, vô cùng kích động, nước mắt rơi xuống như mưa, cơ thể căng chặt thả lỏng trong nháy mắt, xụi lơ quỳ trên đất, đến giờ phút này trái tim vẫn chưa thể khôi phục nhịp đập bình thường.

Bên trong cabin, hai cậu nhóc ngồi dậy, hai mắt nhìn nhau. Vân Thiên Hữu cầm cổ tay bị trật khớp, đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn cùi chỏ của Tiểu Dịch Thần bị trật khớp đến biến dạng.

Nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

Mặc dù Tiểu Dịch Thần bị thương rất nặng, trật khớp đến biến dạng như nét mặt vẫn bình tĩnh, không hề có biểu cảm đau đớn, trái lại còn quan tâm đến tay của Vân Thiên Hữu: “Cổ tay em sao rồi?”

“Hình như bị trật khớp.” Vân Thiên Hữu cũng rất đau, nhưng cậu đủ kiên cường nhẫn nhịn, mặc dù mồ hôi ưới lưng nhưng không hề kêu đau.

Im lặng một lúc, cậu vẫn khá lo cho vết thương của Tiểu Dịch Thần.

“Cậu không sao...chứ?” Cậu khẽ khàng hỏi, cẩn cẩn thận thận, không còn lạnh nhạt cau có như lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.