Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1720: Chương 1720: Bị Cha Dạy Hư!




Mộ Nhã Triết thấy biểu tình cô áy náy, trong lòng cười thầm, đến gần cô một chút, nắm lấy cằm dưới của cô, thở nhẹ nhàng: “Làm sao bây giờ? Em nghĩ nên bồi thường anh thế nào đây?”

Hơi thở ấm áp không ngừng thổi qua gương mặt cô, lập tức làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng ra máu.

Trên người anh giống như có hơi thở của hổ rình mồi vậy, tựa như con sư tử nhắm ngay con mồi, bức cô đến góc, nắm trong tay thế giới nhỏ bé, càng lúc càng làm cô không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

Vân Thi Thi cẩn thận nâng mắt, đánh giá vẻ mặt của anh, nhếch khóe môi, nhưng mà không dám đối diện ánh mắt anh: “Anh muốn em bồi thường anh như thế nào?”

“Em nói xem.”

Anh quyết định muốn để cô tự mình làm à.

Vân Thi Thi suy nghĩ một lát, lập tức cười lấy lòng: “Hay là em làm cho anh ăn nhé?”

Nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp vẫn còn, nấu một bát mì là chuyện dễ như trở bàn tay.

Mộ Nhã Triết hiển nhiên là hiểu sai, dùng ánh mắt có thâm ý khác đánh giá cô, nhếch môi lên nói: “Được!”

Vân Thi Thi liếc mắt nhìn thấy thâm ý chợt lóe trong đôi mắt anh, lập tức liền biết, người đàn ông tà ác này nhất định là hiểu sai rồi!

“Này! Không phải như anh nghĩ đâu!”

Cô vội vàng giải thích, “Em nói là để em nấu mì cho anh ăn! Này, không phải phương diện xấu xa như anh nghĩ đâu nhá!”

Mộ Nhã Triết lại không cho cô giải thích, đổ tội cho cô, cười đùa: “Rõ ràng là em cố ý dẫn đường anh hiểu đến phương diện đó!”

“… Vô sỉ!”

Phong cách bá đạo của Mộ Nhã Triết được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn: “Em nhất định phải yêu dáng vẻ vô sỉ này của anh!”

“Anh…”

Vân Thi Thi tức giận, đôi má trắng hồng, chà chà chân, lập tức đẩy anh: “Đừng quấy rối nữa! Để em đi nấu mì cho anh ăn!”

Mộ Nhã Triết lại kéo cánh tay cô, đem cô ôm vào lòng, lúc cô vùng vẫy trong nháy mắt hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của cô.

“Anh không cần ăn mì, anh chỉ muốn ăn em.”

Anh kề sát môi cô, hà hơi nói ra một câu, sau đó là nụ hôn không ngừng.

Mềm mại, quyến rũ, anh cực kỳ mê luyến hơi thở thơm mát của cô, kiều diễm hôn sâu, dài lâu cũng không buông cô ra được.

Răng môi đan xen, hai người ẩn giấu trái tim nguyên thủy.

Vân Thi Thi liều mạng ngăn chặn dục niệm nổi lên trong lòng, vật lộn một phen, trong từng đợt tấn công không ngừng của anh, nóng lòng thu hồi suy nghĩ mờ mịt của mình.

“Đừng…”

“Có thể!” Anh dễ dàng cắt ngang lời cô, sửa lại.

Vân Thi Thi bị anh biến thành dở khóc dở cười rồi!

“Đừng nghịch nữa! Bữa tối anh còn chưa…”

Mộ Nhã Triết không quan tâm ngắt lời cô: “Không quan trọng.”

“Nhỡ đâu bệnh đau bao tử tái phát, rất khó chịu…”

“Không quan trọng!”

Mộ Nhã Triết thân mật nâng mặt cô lên, lưu luyến hôn lên đôi môi cô, nhìn cô đầy thâm tình: “Bây giờ quan trọng nhất là em.”

Nói xong, anh ôm cô kiểu công chúa, đi vào phòng ngủ, đóng cửa phòng…

Sau một phút đồng hồ, Hữu Hữu rón ra rón rén mở cửa phòng đi ra, ghét bỏ liếc nhìn phòng ngủ chính, trong lòng nói thầm: “Ô ô ô! Xấu hổ xấu hổ quá!”

Cha càng ngày càng hư hỏng!

Cậu đều nghe không nổi nữa rồi.

Trong lòng Hữu Hữu yên lặng nhớ lại, cậu có người cha như vậy, cậu là đứa bé thuần khiết, không biết có thể bị dạy hư hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.