Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1724: Chương 1724: Câm Miệng, Cút Ra Ngoài!




Tống Ân Nhã sững sờ nhìn anh, chỉ cảm thấy Mộ Nhã Triết trước mặt, thấy thế nào cũng cảm thấy xa lạ.

Trước kia anh không nghiêm khắc với cô ta, thậm chí là nói ra những câu nói nặng lời như vậy!

Cô ta đau lòng nhíu mày, đôi môi đỏ mọng run rẩy, cố gắng kìm nén ấm ức trong lòng, nước mắt lại không nghe lời tràn ra khỏi hốc mắt, chảy xuống đôi má.

Cô ta khổ sở lên án: “Anh Mộ… Anh thay đổi rồi!”

Mộ Nhã Triết nâng đôi mắt đông lạnh, lại nghe cô ta khóc ròng nói: “Anh trước kia… Anh từ trước đến nay sẽ không hung dữ với em như vậy, cũng sẽ không lạnh lùng xa cách như bây giờ! Anh rõ ràng cưng chiều em như vậy, bây giờ cũng bởi vì Vân Thi Thi đó, chẳng những hung dữ với em, lại còn xa cách em, lạnh lùng với em? Sao anh có thể như vậy chứ?”

Tống Ân Nhã ngẩng mạnh đầu, nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Anh Mộ, đều là do cô ta! Nếu người phụ nữ đó không có xuất hiện, cướp đi cưng chiều vốn nên thuộc về em, anh căn bản sẽ không đối với em như vậy! Anh rõ ràng cưng chiều em nhất!”

Bây giờ thì sao?

Bây giờ giống như bị Vân Thi Thi mê hoặc tâm hồn, đối với cô ta không nghe không thấy, thậm chí lạnh lùng như vậy!

Không công bằng!

Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày.

Vân Thi Thi cướp đi cưng chiều vốn thuộc về cô ta sao?

Lời này làm Mộ Nhã Triết cười lạnh rồi.

Cô ta cho rằng cô ta là ai?

Vân Thi Thi là vợ hợp pháp của anh, cho nên cưng chiều cô, yêu cô, đau lòng vì cô, săn sóc cô, là trách nhiệm và nghĩa vụ không thể thoái thác của anh, lại càng là trách nhiệm mà người đàn ông nên đảm đương.

Huống hồ anh cưng chiều vợ anh, nâng niu, che chở vợ của anh trong lòng bàn tay thì sao. Cô ta là cái gì?

Với anh mà nói, cái gì cũng không phải.

Vân Thi Thi cướp đi cưng chiều vốn nên thuộc về cô ta sao?

Quả thực vớ vẩn.

Không biết tại sao cô ta lại có thể sinh ra cách nghĩ buồn cười như vậy được nhỉ!

“Tống Ân Nhã, đừng có mà tự cho rằng cách nghĩ của mình là đúng, nên một vừa hai phải thôi!”

Mộ Nhã Triết đang nói thì dừng một chút, lập tức lại nói: “Còn nữa, sau này đừng đến công ty tìm anh, nếu để cho vợ anh biết rõ, sẽ không vui.”

Không có cưng chiều bên trong, ngữ khí và vẻ mặt không thay đổi.

Nhưng lúc nhắc đến Vân Thi Thi, anh thân mật xưng hô một tiếng “Vợ”, trong mắt lại có ý tứ hàm xúc cưng chiều trước đó chưa từng có, làm Tống Ân Nhã ghen tị.

Vợ sao?

Anh lại xưng hô thân mật với Vân Thi Thi như vậy sao?

Sao có thể…

Tống Ân Nhã ghen tị cắn chặt hàm răng, nhưng mà trước mặt Mộ Nhã Triết, lại không thể không khổ sở duy trì ý cười miễn cưỡng.

“Anh Mộ… Có một số phụ nữ, không giống như là anh nhìn như vậy, có lẽ bề ngoài cô ta đơn thuần vô hại, thực ra lòng dạ thâm sâu! Anh cho rằng cô ta thích anh thật lòng sao?”

Dừng một chút, dường như cô ta chưa phát hiện ra sắc mặt Mộ Nhã Triết càng lúc càng âm trầm, tự nói như cũ: “Anh là chủ nhân của nhà họ Mộ, là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Đế Thăng, thân phận hiển hách, cô ta và anh, anh thật sự cho rằng cô ta chỉ muốn ở cùng anh sao? Em đã sớm hoài nghi động cơ của cô ta không thuần khiết rồi! Hiện giờ nhà họ Mộ truyền ra tin tức, nói anh tuyên bố Vân Thiên Hữu sẽ trở thành người thừa kế Mộ thị trong tương lai, chuyện này không phải là trúng ngay mưu kế của cô ta sao? Cô ta lập kế hoạch trong bảy năm, không phải là khổ sở đợi giờ khắc này sao? Chẳng lẽ anh thật sự không thấy, toàn bộ chuyện này đều là dã tâm của cô ta sao? Anh Mộ, anh hãy tỉnh táo lại đi! Đừng để người phụ nữ này che mắt lại!”

“Câm miệng!”

Mộ Nhã Triết đột nhiên trầm giọng, “Cút ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.