Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 845: Chương 845: Cậu Bé Hiếu Thảo




“Ngay lúc mà lão già đó giao quyền quản lí nhà họ Mộ, cô cứ theo kế hoạch mà làm! Rõ chưa?”

Ông ta mở miệng nói, từng câu từng chữ đều bén như dao, không cho phép Mộ Uyển Nhu phản bác lại gì.

Mộ Uyển Nhu chỉ đáp: “Được!”

Nhớ đến việc gì đó, cô ta cẩn thận nói: “Chú Tư, chú đã hứa sẽ giúp tôi diệt trừ Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu, chú còn nhớ chứ!”

“Không cần cô nhắc, cô không nhờ, tôi cũng tự mình đi diệt hai người đó!”

Ông ta vừa nói xong, trong lòng Mộ Uyển Nhu cũng yên ổn phần nào.

Mộ Liên Tước sau khi dặn dò vài câu, thì cúp máy.

Mộ Uyển Nhu nhìn về phía trước, tay buông lỏng, điện thoại rớt xuống ghế ngồi.

Hiện tại, cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Mộ Liên Tước vừa rồi đã nói, ông ta sai người theo dõi cô ta, nghĩ đến điều này cũng khiến cô ta sởn hết cả tóc gáy. Cô ta cảm thấy, tại nơi phố xá sầm uất này, vẫn luôn có người do Mộ Liên Tước phái tới, âm thầm theo sát cô ta.

Mộ Uyển Nhu cắn môi, nắm chặt tay lái, đạp chân ga, chạy với tốc độ nhanh như cắt.

Qua hai ngày chăm sóc, Vân Thi Thi cũng không hạ sốt được bao nhiêu.

Sáng nay, khi cô tỉnh lại, Mộ Tịch đã bảo Liễu Thanh mang cháo đến cho cô, còn Hữu Hữu thì vẫn ngồi bên giường trông chừng cô.

Hai ngày nay, cậu đều ở trong bệnh viện để chăm sóc cho cô.

Khi thấy cô tỉnh lại, cậu lập tức chạy đến, bản tay nhỏ bé đặt lên cái trán của cô, xoa xoa, sau đó thấy cô đã hạ sốt được một tí, cậu mới nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền dễ mến.

“Mẹ, cuối cùng mẹ đã hạ sốt rồi”

Đôi môi khô khốc của Vân Thi Thi khẽ mấp máy, giọng cô khàn đến độ không nghe rõ được gì.

Vân Thi Thi uống ngụm nước, cổ họng cô mới bớt khô hơn.

Hữu Hữu cho cô uống nước xong, nhanh chóng đặt ly nước xuống, để cô ngồi dựa vào thành giường.

Vân Thi Thi ho vài cái, sau đó cổ họng mới đỡ khàn hơn.

Cô xúc động, nước đúng là sinh mệnh của con người mà!

Cô cảm giác như sức sống trong cơ thể mình đang trở lại nhanh chóng.

“Mẹ, mẹ chịu khổ rồi!” Hữu Hữu bất đắc dĩ nói: “Trong một tháng ngắn ngủn mà mẹ phải nhập viện đến 2 lần, có phải năm nay là năm không may mắn của mẹ không?”

Vân Thi Thi oan ức nói: “Đúng rồi! Xui thật đấy, sao lại đi thang máy đúng lúc nó gặp trục trặc cơ chứ, thật xui xẻo mà!”

Hữu Hữu bất đắc dĩ trề môi, sau đó cậu chạy đi lấy cháo do Mộ Tịch mang đến, thử một miếng, rồi chạy đến bên giường, đút từng miếng nhỏ cho cô ăn.

Vân Thi Thi cảm động không thôi.

Đêm đầu tiên nằm viện, tuy lúc đó tri giác của cô mơ màng không rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được, Hữu Hữu nửa đêm vì cô thức dậy mấy lần để chỉnh lại chăn cho cô.

Cô bị sốt cao, nên phải có một tí khí lạnh thì cô mới cảm thấy ổn được.

Nhưng khi thấy nóng, cô lập tức sẽ đạp chăn ra, có khi không chịu được, sẽ hất luôn chăn sang một bên.

Hữu Hữu lại không thấy phiền, mỗi lần thấy cô như thế thì đứng dậy chỉnh chăn cho cô, trong suốt hai ngày qua, cậu đều làm như vậy.

Ngay cả Mộ Tịch cũng phải ồ lên khen, phải may mắn lắm mới có được một cậu con trai có hiếu ngoan ngoãn như vậy.

Vân Thi Thi cũng biết cô rất may mắn, vì vậy khi trông thấy Hữu Hữu, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy không thôi.

Hữu Hữu thấy rõ cảm xúc ái ngại hiện trên gương mặt cô, cậu chỉ thoải mái nói: “Mẹ, mẹ nhìn con như thế là sao?”

“Hữu Hữu, con chăm sóc mẹ, vất vả cho con rồi!”

“Đương nhiên rồi! Mẹ lúc nào cũng đá chăn hết, riết thành thói quen là không tốt đâu. Hiện tại mẹ bệnh, nhưng mà chẳng ngoan chút nào.”

“Hai ngày qua, chắc con ngủ không đủ giấc rồi đúng không?” Vân Thi Thi tự trách bản thân, nước mắt chảy ra.

Cô sao lại kém cỏi như vậy chứ, để con trai còn nhỏ chăm sóc cho mình.

Cảm giác này, thật đau đớn.

“Đúng là có ngủ không ngon. Oáp… giờ con hơi buồn ngủ” Hữu Hữu nói xong, ánh mắt dần khép lại.

Buổi tối mấy ngày nay, cậu thật sự không ngủ được.

Vì cậu ngủ vốn không nhiều, mà đêm đến còn phải dậy chăm sóc cho mẹ, cậu biết đêm đến mẹ cậu chắc chắn sẽ khó chịu, cần có người bên cạnh chăm sóc, nên cậu cũng không dám ngủ, chỉ túc trực bên cạnh giường, đôi khi tranh thủ chợp mắt, hễ có tiếng động là cậu tỉnh lại liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.