Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1151: Chương 1151: Cậu Là Mộ Dịch Thần?




Anh ta chẳng qua chỉ là một người lái xe bình thường, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy.

Bên cạnh anh ta là một thi thể, hiện giờ can đảm của anh ta đều bị dọa hết rồi!

“Lái xe!”

Mộ Dịch Thần lại quát lên.

Giọng nói của lái xe run rẩy hỏi ý kiến của Mộ Uyển Nhu: “Mợ… Mợ chủ, chuyện này…”

“Anh nghe lời cậu ta đi! Lái xe!”

Mộ Uyển Nhu cũng muốn sống!

Tuy trong lòng cô ta hiểu, đứa nhỏ này chưa chắc sẽ bắn chết cô ta, nhưng mà nếu kéo dài thời gian càng lâu, càng không có lợi cho cô ta!

Lái xe tất nhiên là tuân lệnh làm việc, đạp chân ga, xe giống như mũi tên rời cung, bắn ra ngoài!

Dọc theo đường đi, xe chạy như bay, cảnh sắc ngoài cửa sổ chợt lóe trong giây lát.

Hai tay Mộ Uyển Nhu bị trói chặt, bị ném ngồi sang một bên, cả người đều cuộn tròn mình lại.

Tư thế của Mộ Dịch Thần thẳng tắp dựa lưng vào ghế dựa, ngắm nghía súng lục trong tay, giống như cây súng lạnh như băng trong tay cậu đối với cậu mà nói căn bản không phải là vũ khí giết người, mà là một món đồ chơi thông thường.

Mộ Uyển Nhu trái lo phải nghĩ, cảm thấy được có chỗ kỳ lạ.

Theo tình báo cô ta điều tra được, thân thể Vân Thiên Hữu yếu đuối, căn bản không có khả năng có thân thủ mạnh mẽ như vậy.

Mộ Uyển Nhu nghiêng người đánh giá cậu thật cẩn thận.

Sau khi tinh tế so sánh, đứa bé trước mặt, so với Vân Thiên Hữu tối hôm qua cô ta nhìn thấy, hình như cao hơn một chút, cường tráng hơn một chút!

Cô ta đột nhiên nghĩ đến.

Đứa bé trước mắt này, thân thủ sắc bén, ánh mắt lạnh lùng như vậy, làm cho cô ta nghĩ đến một người.

Chẳng lẽ…

“Mộ Dịch Thần…” Cô ta kinh hãi, yên lặng đọc tên của cậu.

Ánh mắt Mộ Dịch Thần lạnh lùng di chuyển: “Sao thế?”

“Thật sự là cậu!?”

Mộ Uyển Nhu quá sợ hãi, cả khuôn mặt đột nhiên trắng bệch!

Cô ta hận phản ứng của mình chậm chạp, càng hận mình lơ là sơ ý, ở chung với Mộ Dịch Thần bảy năm, bởi vì hai đứa bé đổi quần áo cho nhau, liền nhận Mộ Dịch Thần thành Vân Thiên Hữu!

Mộ Uyển Nhu đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc sáng, Vân Thiên Hữu đứng trước mặt cô ta bộ dạng không được tự nhiên ân cần thăm hỏi.

Lúc đó, cô ta mơ hồ cảm nhận được có gì đó không thích hợp, nhưng mà sau đó cô ta căn bản không nghĩ nhiều, nói chung là trong tiềm thức cho rằng, hai đứa bé bảy tuổi, căn bản không có kế sách này!

Nhưng mà hiện giờ lại bị cơ trí thâm sâu của hai đứa bé làm cho lay động!

Đứa bé bình thường, sẽ nghĩ ra được cách này sao!?

Mộ Uyển Nhu cắn chặt răng, hận không thể cắn hết răng trong miệng, hận chính mình sơ suất!

Trong lòng Mộ Dịch Thần lại lạnh lùng nghĩ, nếu không phải hoán đổi thân phận với Vân Thiên Hữu, cậu không có cách nào thấy được rõ ràng, bộ mặt chân thật đáng ghê tởm của người phụ nữ này!

Xe chạy đến đoạn đường cầu Khang Đại, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Vang lên từ trong túi của Mộ Uyển Nhu.

Mộ Dịch Thần mở túi của cô ta ra, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Cậu nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Đây là số của ai?”

Mộ Uyển Nhu trầm mặc không nói.

Mộ Dịch Thần vặn mạnh gãy một ngón tay của cô ta.

Đau đớn làm Mộ Uyển Nhu thét chói tai một tiếng.

Lái xe bị tiếng thét chói tai đột ngột hù dọa một tiếng chảy mồ hôi lạnh, lái xe hơi bị nghiêng.

Đầu Mộ Uyển Nhu đầy mồ hôi lạnh nói: “Có thể… Có thể là số của chú tư!”

“Nghe!”

Mộ Dịch Thần đưa điện thoại di động đặt cạnh tai cô ta, lạnh giọng cảnh cáo: “Không được nói chuyện gì khác, nên nghe điện thoại như thế nào! Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ… Nhớ kỹ rồi!”

Mộ Dịch Thần thấy cả người cô ta run rẩy, cau mày nói: “Lúc nói chuyện cũng không được run rẩy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.