Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2721: Chương 2721: Cha Chỉ Trông Cậy Vào Một Mình Con




Tống Chính Quốc dừng một chút, lại nói, “Cậu ta có thể ngàn dặm xa xôi, bỏ xuống thể diện, mang người đi tìm Mạnh Tinh Tuyết, con nên biết, người phụ nữ này trong lòng cậu ta, không tầm thường! Có thể nói như vậy, địa vị của Mạnh Tinh Tuyết, cao hơn con không ít! Nếu cô ta dùng chút thủ đoạn, cho dù không gả vào nhà họ Mộ, cũng có thể đè ép con một đoạn.”

“Người phụ nữ đê tiện này…” Tống Ân Nhã tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Con nên làm gì bây giờ?”

“Nếu Mộ Yến Thừa muốn đưa Mạnh Tinh Tuyết về thủ đô, như vây, không ngại để cô ta trở về!”

“Cứ như vậy ngồi nhìn sao, để cho Mộ Yến Thừa đưa Mạnh Tinh Tuyết trở về dưỡng thai sao ạ?” Tống Ân Nhã cảm thấy khó hiểu.

Tống Chính Quốc cười lạnh một tiếng, ngoan độc nói, “Muốn diệt đứa bé, có trăm ngàn phương thức, con hà tất phải vội vã? Chỉ cần đứa bé chưa sinh ra, đối với con, là cục diện có lợi!”

Tống Ân Nhã tức giận nghiêng đầu sang một bên.

Ngữ khí của Tống Chính Quốc hơi dịu đi một chút, thở dài một tiếng, “Anh con bất ngờ xảy ra chuyện, coi như là không có tiền đồ rồi. Ân Nhã còn nhỏ, không hiểu chuyện, trên dưới nhà họ Tống, cha chỉ trông cậy vào mình con thôi!”

“Cha!” Mắt Tống Ân Nhã đỏ lên, “Con cảm thấy cuộc sống như vậy, quả thực là rất tồi tệ!”

“Con cho rằng, đi đến một bước này, là trách nhiệm của ai?”

Nhắc đến chuyện này, Tống Chính Quốc tức không chịu được, “Bài trên tay con rõ ràng rất đẹp, đánh thành cục diện như vậy, còn không phải là con gieo gió gặt bão! Lúc trước khuyên con buông tay, đừng bám lấy Mộ Nhã Triết không rời, con cứ không nghe!”

“Con…” Tống Ân Nhã cũng tự biết mình đuối lý.

“Sau này con nghe cha, không được cố chấp, hành động thiếu suy nghĩ nữa! Cha sẽ không hại con, con còn trẻ, sau này, con đừng phạm vào chuyện ngu xuẩn nữa!”

Tống Ân Nhã cắn môi, đột nhiên nói, “Con… Con hiểu.”



Bóng đêm như mực, gió lạnh thấu xương.

Bệnh viện số một huyện Yển Thành, trong phòng bệnh, sắc mặt Sở Hà lạnh lùng nghiêm túc đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng đêm xa ngoài cửa sổ, trên mặt bình tĩnh, bất an trong lòng càng lúc càng mở rộng.

Cô ấy là một người cực kỳ bình tĩnh, cho dù gặp chuyện gì nguy hiểm, cũng có thể duy trì gặp nguy không loạn lý trí.

Nhưng mà sau khi Sở Tiểu Bảo mất tích, cô ấy lại bắt đầu rối loạn.

Chỉ là so với người mẹ bình thường, cô ấy không biểu hiện ra bối rối lo lắng, càng không có loại trạng thái điên cuồng bất an, tệ nhất là lúc đổ nước, tâm sự nặng nề, không cần thận làm rơi vỡ bình nước.

Không phải cô ấy không lo lắng, mà là biết, bối rối, căn bản không có bất luận ý nghĩa gì.

Cô ấy tất phải càng lý trí hơn, mới có thể duy trì thanh tỉnh.

Từ lúc Sở Tiểu Bảo mất tích, đã tròn 24 tiếng.

Cô ấy không có báo án, bởi vì ngay cả cô ấy, cũng không cung cấp được bất luận manh mối gì, không có manh mối, cho dù lập án điều tra, cũng sẽ không có bất luận tiến triển gì.

Lúc sáng, cô ấy đến cục cảnh sát, muốn điều tra nơi cậu mất tích, nhưng mà lại phát hiện, cô ấy không nắm được một chút đầu mối gì, không có bất luận manh mối nào.

Tìm sao?

Tìm thế nào đây?

Hắc Long Đàm là một thôn trang lạc hậu, không có thiết bị giám sát, cho dù trên đường, cũng có rất ít camera giám sát, ngoại trừ giám sát trực tiếp.

Hơn nữa cô ấy không biết tin tức về chiếc xe, cho dù biết giấy phép lái xe cũng được.

Mạnh Tinh Tuyết vẫn ngủ mê man như cũ, cô ấy đành phải quay về bệnh viện, đợi Mạnh Tinh Tuyết tỉnh dậy, hỏi thăm, mới tính toán chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.