Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 214: Chương 214: Cha con đối lập 3




Mộ Nhã Triết bật cười, đứa bé này, lúc nói chuyện vừa cố chấp vừa uyển chuyển, rốt cuộc là học được từ ai?

“Bất luận là người nhà hay là kẻ địch, chú lựa chọn thế nào, không có liên quan gì tới tôi. Ngược lại, chú không phải là người nhà của tôi!” Cậu nhóc bỗng nhiên trầm giọng: “Trả mẹ lại cho tôi, tôi khuyên chú, tốt nhất không nên đụng đến mẹ tôi.”

Giọng nói Vân Thiên Hữu lạnh như băng, khiến cho người ta không rét mà run. Giọng nói rõ ràng rất non nớt, chưa dứt sữa, nhưng mà giọng điệu, rất có lực uy hiếp.

Mộ Nhã Triết chợt phát hiện, cùng một bụng mẹ đi ra, lại không thể đánh đồng với nhau.

So với cậu, Tiểu Dịch Thần quả thực là tiểu thiên sứ.

Bên trong đứa bé này, chảy dòng máu của anh, khẩu khí nói chuyện, không chút thua kém anh, tuổi còn nhỏ, nhưng rất quyết đoán.

“Con thật là không đáng yêu một chút nào.” Mộ Nhã Triết ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt gò má Vân Thi Thi, không khách khí bình luận về cậu.

“Hừ, không liên quan tới chú.”

Vân Thiên Hữu nhanh chóng bình tĩnh lại, chậm rãi đi qua đi lại, cuối cùng, lại thận trọng ngồi trở lại trên ghế, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển chi phiếu, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.

“Ra giá đi.”

“...?” Vẻ mặt Mộ Nhã Triết sửng sốt.

“Bao nhiêu tiền? Muốn bao nhiêu tiền, ông có thể cách xa mẹ tôi một chút?”

Bao nhiêu tiền?

Khóe môi Mộ Nhã Triết giật giật.

Đứa bé này, sẽ không phải là đang ôm tiền lẻ trong ống heo ra thương lượng đàm phán giá cả với anh đấy chứ?!

“Con muốn đàm phán với cha?”

“Không được sao? Lời nói của người có tiền vốn, không nói lời vô ích.” Vân Thiên Hữu lấy bút máy, mở nắp bút ra.

“Như vậy đi, đàm phán bằng chi phiếu?”

“Một trăm triệu, thế nào?”

Mộ Nhã Triết bật cười.

Một trăm triệu, đứa nhỏ này lấy một trăm triệu ở đâu ra?

Khi anh sáu tuổi, đừng nói là một trăm triệu, ngàn vạn bản thân cũng không có. Xuất thân của anh còn là hoàng thái tử của tập đoàn tài chính, cậu nhóc này, từ đâu có được một trăm triệu?

Cũng không phải là anh quá mức khinh thường đứa bé này, mà là, đây căn bản là chuyện không thể nào hình dung.

Hơn nữa, một trăm triệu, anh thiếu sao?

“Một trăm triệu, đô la mỹ, chưa đủ sao?”

Cách microphone, trong lúc hai “Người đàn ông” đang đối lập, nhất thời giằng co, thời gian như đông lại.

“Không đủ.”

“Mười vạn, đủ chưa?” Vân Thiên Hữu cười nhẹ, cậu nhẹ nhàng xoay bút máy trên tay, giống như tư thế của một nhà tư bản.

Giọng nói hững hờ, mở miệng ra chính là cái giá trên trời... Xem như là để Mộ Nhã Triết mở rộng tầm mắt.

“Nếu không, chúng ta cạnh tranh công bằng đi.” Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng đối diện cửa sổ.

Pha lê trong suốt, phản chiếu ra dáng người cao lớn của anh.

Khóe môi Vân Thiên Hữu đột nhiên cứng lại: “Cạnh tranh công bằng?”

“Như nếu cha nói, giá tiền bao nhiêu, cũng khó có thể so sánh với một người phụ nữ. Ở trong lòng con, cô ấy là vô giá, ở trong lòng cha, cũng như thế.”

“Ha ha, không biết tự lượng sức mình.” Vân Thiên Hữu giễu cợt nói: “Chú Mộ, giữa tôi và chú, chú cho rằng mẹ tôi sẽ chọn ai? Chú thua rồi.”

“Ồ? Vậy thì, mỏi mắt mong chờ.”

Vân Thiên Hữu nghe vậy, vẻ mặt từ từ hiện ra xúc động khó có thể kiềm chế được. Cậu đột nhiên nắm tay, nắm chặt bút máy trong lòng bàn tay, người đàn ông này không biết lấy tự tin từ đâu, dám khiêu khích cậu?

Địa vị của cậu trong lòng mẹ, căn bản không người nào có thể lay động. Người đàn ông này muốn khiêu chiến cậu sao?

Trong lòng phiền muộn ngắt điện thoại, bỗng nhiên Vân Thiên Hữu cảm thấy mệt mỏi nằm trên ghế da, cho dù lời nói như vàng thật không sợ lửa, nhưng trong lòng, đến cùng vẫn có chút không đủ tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.