Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1181: Chương 1181: Cha Sẽ Vì Mẹ Mà Từ Bỏ Mộ Thị Sao?




Cậu không hoài nghi địa vị của mẹ ở trong lòng cha.

Hữu Hữu cực kỳ để ý đến thái độ của anh.

Cậu thật sự không để ý cha bị mất cổ phần Mộ thị, còn lại hai bàn tay trắng, cô độc.

Cậu chỉ để ý người đàn ông này rốt cuộc có thể vì mẹ đi đến bước đó hay không.

Bởi vì cho dù là cậu, trong lòng cũng không thể chắc chắn, một người đàn ông bây giờ đang giống như đế vương, trước quyền thế và mỹ nhân, rốt cuộc sẽ chọn lựa như thế nào!

Cha sẽ không chút do dự lựa chọn mẹ sao?

Hữu Hữu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không hề chớp.

Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn về phía cậu, im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười.

“Vấn đề này, chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao?”

Anh cười đến vân đạm phong khinh, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà làm Hữu Hữu sợ hãi không thôi.

Cậu càng lúc càng tò mò, cha sẽ cho cậu một đáp án như thế nào.

Mộ Nhã Triết hiểu hoài nghi trong lòng đứa nhỏ này.

Anh cười nhạt, vẻ mặt lại cực kỳ bình tĩnh: “Không có cha, Mộ thị sẽ chỉ là một đống hoang tàn. Giang sơn này có cha mà lớn mạnh, cũng sẽ vì mất đi cha mà sụp đổ.”

Dừng một chút, anh cười nhạt, trong tươi cười còn có tự phụ!

“Nhưng không có Mộ thị, cha không phải chỉ có hai bàn tay trắng!”

Hữu Hữu nín thở.

Đáp án này, nằm trong dự liệu của cậu, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của cậu.

Mộ Nhã Triết nói: “Nếu đúng như lời con nói, quyền thế cũng được, tài phú cũng được, nếu như không bảo vệ được người mà mình yêu quý nhất, vậy thì không có cũng không sao!”

“Cho nên nếu như thật sự phải đi đến bước đó, cha sẽ vì mẹ mà từ bỏ giang sơn Mộ thị sao?!”

“Cha sẽ!”

Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, cửa lại bị người ta đạp mạnh ra.

“Khốn nạn!”

Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu đều ngẩn ra, quay đầu lại, đã thấy Mộ Lâm Phong bước từ cửa vào, trên mặt là tức giận không dứt!

Không biết Mộ Lâm Phong đứng ở ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện giữa hai người họ.

Nhưng mà ông ta nghe được rõ ràng một câu đó.

Thằng nhóc này vậy mà vì một người phụ nữ, không tiếc mất đi giang sơn Mộ thị sao?!

Ông ta giận tím mặt, nổi trận lôi đình thét lên: “Chú không cho phép cháu làm như vậy!”

“Chú hai?” Trong mắt Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ.

Ông ấy về nước khi nào thế?

Tầm mắt Mộ Lâm Phong tìm tòi nghiên cứu người anh, như chim ưng lợi hại mà sắc bén, có quá nhiều thất vọng và khó có thể tin.

Nếu không phải chính tai ông ta nghe thấy, ông ta tuyệt đối không tin, Mộ Nhã Triết sẽ vì một người phụ nữ, cam tâm tình nguyện nhường lại cổ phần Mộ thị!

Đáp án này làm ông ta thất vọng, lại càng giận không kiềm chế được!

Thằng nhóc này, quả nhiên bị yêu tinh kia hớp mắt hồn rồi?

Ông ta đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, ngồi xuống ghế sofa, hơi thở dồn dập, nhìn về phía anh, nhưng mà cau mày nhìn trừng trừng!

“Chú ra lệnh cho cháu, cắt đứt quan hệ sạch sẽ với người phụ nữ đó đi! Lập tức, bây giờ luôn!”

Thái độ của ông ta mang tính chất là truyền lệnh, không để cho kháng cự, giọng nói vội vàng, cấp bách.

Trái tim Mộ Nhã Triết trầm xuống, trên mặt giống như bị đóng băng, lạnh lùng thốt lên: “Không có khả năng!”

Tuyên bố này là chống đối ông ta rồi!

Cho dù người ngồi trước mặt anh là chú hai của anh, cũng là người quyền cao chức trọng trong nhà họ Mộ, còn là bề trên mà anh luôn kính nể cho đến nay!

Mộ Lâm Phong bị lạnh lùng của anh làm kinh ngạc, lập tức chỉ tay trợn mắt, ánh sáng lạnh trong mắt bay ra: “Cháu đây là chống đối chú sao?!”

“Không có! Cháu nào dám chống đối chú chứ?”

“Vậy cháu đây là có ý gì?!” Mộ Lâm Phong tức giận chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.