Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 146: Chương 146: Chân tình, chỉ có chân tâm mới đổi được




Hai mươi mấy năm qua, anh thậm chí chỉ như một con rối, chỉ biết nghe theo mọi sự sắp đặt của ông nội, cắm đầu vào làm việc, hoàn thành mệnh lệnh của ông.

Ông nói một không được nói hai, cuộc đời anh như đường quỹ tích, cho tới bây giờ cứ lặp đi lặp lại không lối thoát.

Mộ Thịnh đối với cách hành xử này của anh rất hài lòng, thậm chí giao toàn bộ gia sản và tập đoàn Đế Thăng cho anh ngay cả khi anh chưa trưởng thành, ông chỉ có duy nhất một yêu cầu: đính hôn với Mộ Uyển Nhu.

Anh luôn giữ vững lập trường, lấy ai cũng được.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều bị đảo lộn, bởi vì người phụ nữ kia đã bước vào cuộc đời của anh, làm cho cuộc sống của anh bị đảo lộn.

Trên thương trường, Mộ Nhã Triết là một vị vua tinh anh, nắm quyền sinh sát nhiều người, lạnh lùng tài giỏi, rất quyết đoán trong công việc. Nhất cử nhất động của Đến Thăng, doanh nghiệp tài chính trong thường trường đều phải nghe theo lệnh của anh.

Anh luôn nghĩ, mình hoàn hảo về mọi mặt, anh luôn tự tin về điểm này.

Nhưng hiện tại anh đã nhận ra, có một người phụ nữ, khiến anh muốn dốc hết tâm can để chinh phục, nhưng cô lại luôn quay lưng với anh.

Nhất là đêm nay, người phụ nữ đó, Vân Thi Thi lại xuất hiện trước mặt anh trong một bộ lễ phục đỏ rực tuyệt đẹp, cô nở nụ cười tươi rói, như ánh xuấn làm ấm lòng anh, khiến anh phải đờ đẫn ngắm nhìn.

Nhưng nụ cười đó lại không dành cho anh.

Nhìn cô, anh lại nhớ đến thời điểm sáu năm về trước, cô bất an nằm trên giường, mắt bị bịt kín bằng vải đen, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, mọi tiếng động đều làm cô sợ hãi, cùng lo lắng bất an.

Anh ngồi xuống, luồn tay qua những sợi tóc mềm mại của cô, cảm giác giao hòa cùng cô rất tuyệt, thậm chí anh đã từng nghĩ, nhốt cô lại dưỡng bên người mình, làm sủng vật của anh. Nhưng thời gian qua đi, ý niệm đó cũng dần phai nhạt.

Bây giờ thì nó lại một lần nữa xuất hiện, rồi ma xui quỷ khiến thế nào, vào ngày hôm đó, anh phát hiện mình không thể kiềm chế được khát khao muốn có được cô, muốn nắm giữ cô trong lòng bàn tay.

Nhưng cô lại từ chối anh.

Cô chỉ nhìn anh và nói: “Chân tình không phải dùng tiền là mua được, nếu muốn…”

Cô hung hăng đưa tay chỉ thẳng vào tim anh nói: “Phải dùng nơi này để đổi lấy!”

Chân tình phải dùng chân tâm để đổi lấy sao?

Hóa ra trên đời cũng có thứ tiền bạc không mua được sao?

Vì sao… cô có thể nở nụ cười có hai lúm đồng tiền đáng yêu như thế trước mặt Cố Tinh Trạch?

Tim của anh chính vì điều này mà rất đau.

Chết tiệt.

Cô thật khiến anh phải điên lên mà.

Mộ Nhã Triết xoay người, không nói gì thêm, lạnh lùng nói: “Đưa cậu chủ lên lầu!”

“Vâng”

Bảo mẫu lập tức ôm lấy tiểu Dịch Thần từ trong lòng của Mộ Uyển Nhu, còn Mộ Nhã Triết thì nghênh ngang bỏ đi.

Mộ Uyển Nhu nhìn bóng lưng của anh, cả người lạnh buốt.

Hóa ra người này vẫn có tình cảm, chỉ tiếc nó không đặt trên người cô ta.

Trong lòng cô cảm thấy ức chế và ghen tị không thôi, thậm chí còn cảm thấy hận Vân Thi Thi đến ngút trời.

Vân Thi Thi, cô đúng là hồ ly chuyển thế mà, dám đi câu dẫn đàn ông của Mộ Uyển Nhu này sao?

Được lắm, chẳng phải cô chỉ được cái gương mặt xinh đẹp thôi sao?

Để xem, ta phá nát gương mặt cô xong, cô còn tiếp tục đi dụ dỗ đàn ông được nữa không!

Tiệc rượu đêm nay, chính là ngày cô không ngóc đầu lên được.

Mộ Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Vân Thi Thi, đợi chết đi!”



“Vân Thi Thi”

Trong hội trường, Vân Thi Thi nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngập ngừng một lúc, quay đầu nhìn lại.

Sau khi cùng Cô Tinh Trạch đi vào hội trường, anh liền bị phóng viên nhà báo vây quanh, ánh sáng cứ chỉa về phía anh, hơn 10 cái micro chen chúc nhau, phóng viên như muốn đạp lên nhau để phỏng vấn anh vậy.

Thật nguy hiểm!

Vân Thi Thi lập tức vén váy bỏ chạy, chưa chạy đi xa đã bị người nào đó gọi lại.

Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện, người gọi mình chính là Dương Mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.