Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1902: Chương 1902: Che Dấu Tai Mắt




Vân Nghiệp Trình khó tin, mãi đến lúc nhân viên cảnh sát bày ra chứng cứ liên quan, hơn nữa nói cho ông nghe những căn cứ chính xác có liên quan, cả người không còn sức lực mà ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt đay lòng!

Không dạy con, là tội của cha!

Cuối cùng ông có tài gì đức gì, có thể dạy dỗ ra một đứa con vô sỉ như vậy?

Ngồi trước mặt nhân viên cảnh sát, ông thở dồn dập, như ngồi trên kim, nhất là lúc nghe từng tội trạng của Vân Na, không biết phải giấu nét mặt già nua ở chỗ nào!

Lý Cầm cũng biết việc này, nhưng mà, bà ta không nói rõ.

Hai mẹ con rơi vào tình cảnh như vậy, cũng chỉ có thể trách bọn họ gieo gió gặt bão!

Nếu không phải Vân Na lòng tham không đáy, ích kỷ chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân, làm liên lụy người khác, mà Lý Cầm, bị đứa con gái bất hiếu này liên lụy, cũng phải uổng mạng.

Vân Nghiệp Trình lúc này, không biết có tâm trạng gì.

Có đau lòng, có mờ mịt, không hiểu, có oán hận!

Trong lòng càng lúc càng hận sự đáng ghê tởm của Vân Na.

Vụ án này đến lúc này là kết thức, xem như đã kết án xử lý rồi.

Thi thể Lý Cầm đã được tìm thấy, nhưng mà thi thể Vân Na, vẫn còn là đá chìm đáy biển!

Nhân viên cảnh sát nói với Vân Nghiệp Trình: “Biển Đông rất lớn, muốn vớt thi thể theo dạng trải thảm, chỉ sợ là mò kim đáy bể! Không nói thi thể kia có phân hủy không, có bị bầy cá rỉa mất không, chỉ nói về phí tổn giá trên trời thôi, cũng khó có thể đánh giá. Vớt được thi thể vợ ông cũng chỉ nhờ cơ duyên may mắn, chỉ có thể nói, chúng tôi đã làm hết sức. Nhưng không thể đảm bảo với ông, nhất định có thể vớt được thi thể con gái ông!”

“Người bị tình nghi thì sao?”

Giọng của Vân Nghiệp Trình khàn khàn trầm thấp, “Tội phạm giết người mưu sát vợ và con tôi, khi nào thì quý cục truy nã, đưa hắn ta ra trước pháp luật?”

Nhân viên cảnh sát trả lời: “Người bị tình nghi đã bị đồng đạo báo thù trước khi chúng tôi phái người truy nã, cùng chết với mười mấy tên đàn em trong một vụ tranh đấu rồi!”

“Đồng đạo báo thù?”

“Đúng.”

Nhân viên cảnh sát giải thích là Lý Đông Cường và côn đồ trong bang phái đã xảy ra một cuộc chiến rất lớn.

Nhân viên cảnh sát lấy ảnh chụp hiện trường vụ án ra, đưa từng tấm cho ông.

“Lý Đông Cường, nam, 35 tuổi, khuya ngày hôm qua bị một đám người không rõ thân phận công kích trong sòng bạc ngầm, lúc chúng tôi tới, hiện trường hỗn loạn, máu chảy thành sông, thương vong rất nặng nề, không một ai còn sống!”

“Còn có chuyện như vậy?!”

Vân Nghiệp Trình lại càng hoảng sợ.

“Ông Vân, cũng chỉ có thể mong ông nén bi thương!” Nhân viên cảnh sát trấn an vài câu, đứng dậy đi vào.

Vân Nghiệp Trình ngồi trên ghế, qua rất lâu cũng khó mà phục hồi tinh thần.

Vân Thi Thi còn đang trong tổ phim, thì nhận được điện thoại của Vân Nghiệp Trình, biết được mọi chuyện, hoảng hốt thật lâu.

Vụ án kết thúc nhanh như vậy, cô vốn tưởng rằng cần một thời gian đáng kể, không nghĩ tới lại kết án nhanh như vậy!

Sau khi kết án, thủ tục công việc hoàn tất, cũng nhận thi thể về.

Vân Nghiệp Trình làm xong mọi chuyện, nhận thi thể Lý Cầm mang về, hoả táng rồi hạ táng.

Không cử hành lễ tang, thậm chí chuyện này, Vân Nghiệp Trình không kể với bất kì ai, cứ lén lút như vậy, mà hoả táng thi thể.

Cho dù, trong lòng ông có rất nhiều oán niệm với Lý Cầm.

Nhưng một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.

Cho dù khi Lý Cầm còn sống có nhiều việc không phải, nhưng người đã qua đời, rất nhiều tội ác, cũng nên tan đi theo gió!

Vân Thi Thi mua một mảnh đất ở nghĩa trang núi Vũ Lan, ở nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, có thể mua một mảnh đất làm nơi chôn cất đàng hoàng, bình thường giá cả rất xa xỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.