Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1194: Chương 1194: Chú À, Dịu Dàng Một Chút!




Thời gian dài bị nhốt ở trong không gian kín, tối tăm, ẩm ướt, không thấy ánh sáng, bởi vậy đôi mắt đã lâu không được tiếp xúc với ánh mặt trời, trong lúc này, lại có chút không thích ứng!

Cô mở to mắt, thích ứng một lúc, tầm mắt mới khôi phục rõ ràng.

Nhưng mà tình cảnh trước mắt, làm cô có chút bất ngờ!

Ngắm nhìn bốn phía, cô đang đứng trên một sườn núi, bởi vậy cô có thể nhìn thấy cảnh tượng phía xa.

Cách đó không xa, một loạt xe quân đội dừng lại hấp dẫn lực chú ý của cô, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mộ Nhã Triết đứng trong đám người.

Bên cạnh anh là Vân Thiên Hữu.

Hữu Hữu?

Vân Thi Thi cả kinh, tiềm thức của cô phản ứng muốn gọi tên cậu, nhưng mà miệng bị băng dính che lại, căn bản không phát ra được một chút âm thanh, vì thế thân thể hơi nghiêng về phía trước, chạy về phía bọn họ theo bản năng.

Phía sau, người đàn ông được võ trang đầy đủ đi lên phía trước, kéo bả vai cô, lạnh lùng nói: “Không được lộn xộn! Đứng yên!”

Một giây sau, nòng súng lạnh như băng để ở huyệt thái dương của cô.

Vân Thi Thi ngẩn ra, nhưng mà không dám lộn xộn.

Cô nhìn về phía Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu, đôi mắt đầy nước.

Mộ Nhã Triết nhìn cô, cho cô một ánh mắt kiên định, giống như trấn an cô không một tiếng động!

Hữu Hữu liếc mắt một cái liền thấy Vân Thi Thi đứng trên sườn núi cao, lúc này cô bị một lượng lớn binh sĩ võ trang vây quanh, nước mắt rơi như vỡ đê, có vẻ bơ vơ không nơi nương tựa.

Mẹ, đừng sợ…

Hữu Hữu yên lặng nói trong lòng, lập tức cùng Mộ Nhã Triết liếc nhau một cái.

Hai cha con lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

“Bắt đầu đi!”

“Trao đổi con tin!”

Hữu Hữu được người của Mộ Nhã Triết hộ tống đi lên phía trước, binh lính của Mộ Liên Tước cũng đi lên phía trước, kiểm tra người cậu từ trên xuống dưới một lần.

Rất nhanh, ánh mắt bọn họ liền tập trung vào đồng hồ trên cổ tay Hữu Hữu!

“Đây là cái gì?”

“Đây là đồng hồ!” Hữu Hữu ra vẻ bình tĩnh nói.

“Bỏ xuống!”

Hữu Hữu ngẩn ra, phản ứng đầu tiên là không có làm theo.

Người nọ càng hoài nghi, lạnh lùng nói: “Bỏ xuống, có nghe thấy không?”

“…” Hữu Hữu vẫn không nhúc nhích như cũ.

Người nọ không nói hai lời, tiến lên, thô bạo ném đồng hồ của cậu xuống, ném sang một bên.

“Chú à, cháu còn là một đứa bé, dịu dàng một chút! Chú như vậy sẽ dọa cháu đó…”

Hữu Hữu yếu ớt nói.

Phía sau, Mộ Nhã Triết ngẩn ra: “Thằng bé chỉ là một đứa bé, các người gây khó dễ cho thằng bé như vậy, có ý gì?”

Giọng nói của Mộ Nhã Triết cực kỳ lạnh, ánh mắt nguy hiểm, uy hiếp không tiếng động.

Có anh ở đây, lúc này động tác của người nọ mới nhẹ hơn một chút.

Sau đó một đám người xúm lại đi lên, kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới một lần, sau đó đem tất cả di động, thiết bị thông tin trên người cậu, cho dù là một cái cúc áo cũng không bỏ qua!

Trong lòng Vân Thiên Hữu cười lạnh.

Nhóm người này, rất là chuyên nghiệp!

Thậm chí ngay cả một chiếc cúc áo cũng không bỏ qua!

Nhưng mà đúng là cậu có gắn một con chip định vị bên trong cúc áo, vậy mà nhóm người này một chiếc cúc áo cũng không bỏ qua.

“Chú à, có phải chú muốn lấy hết quần áo của cháu thì mới cam tâm hay không?” Hữu Hữu mềm mại hỏi một câu, đôi mắt vô tội chớp chớp.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến cậu, lập tức lấy ra một bộ còng tay, đem hai tay cậu khóa lại.

Lập tức đôi mắt cậu bị bịt kín, đẩy cậu đi.

Vân Thiên Hữu ngoan ngoãn đi theo sát bọn họ.

Cùng lúc đó, Vân Thi Thi cũng được người đưa đi.

Hai đội đến gần nhau.

Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn Vân Thiên Hữu bị người ta cưỡng ép, đi tới, có chút bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên chút bối rối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.